Công ty Thuốc Ngụy Thị sụp đổ rất nhanh.
Dù sao ảnh hưởng do Công ty Thuốc Ngụy Thị tạo thành cũng vô cùng tồi tệ.
Mà chi nhánh Công ty Thuốc Ngụy Thị, ví dụ như bệnh viện các loại cũng bị thâu tóm hết.
Trong đó, Công ty Lương Dược nuốt lấy Ngôn Hòa Đường.
Lúc Thẩm Lãng lấy thân phận anh chủ mới tới Ngôn Hòa Đường thị sát thì viện trưởng Ngôn Hòa Đường là Tiền Thuật bị ngạc nhiên tới rơi cả cằm.
"Anh...Anh là anh chủ mới?"
Tiền Thuật khó mà tin nhìn tất cả trước mắt.
Có làm sao anh ta cũng không ngờ lúc này chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà Thẩm Lãng đã từ kẻ thù biến thành anh chủ.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.
Công ty Thuốc Ngụy Thị ầm ầm sụp đổ là điều khiến Tiền Thuật bất ngờ.
"Nếu không thì sao?" Thẩm Lãng cười mỉa.
"Tôi...!Tôi..." Tiền Thuật không biết nên trả lời ra sao.
Anh ta biết kết cục của mình.
"Anh bị sa thải.
Sau này anh không còn là viện trưởng của Ngôn Hòa Đường.
Tôi sẽ để người xuất sắc hơn đảm nhận vị trí viện trưởng này." Thẩm Lãng nói thẳng với Tiền Thuật.
Với một tên tôm tép, Thẩm Lãng không cần phải dài dòng.
Người có năng lực có rất nhiều.
Dù Tiền Thuật có kinh nghiệm phong phú thế nào Thẩm Lãng cũng sẽ không dùng nữa.
Tiền Thuật hiểu rõ mình sẽ không thể về hưu thuận lợi.
Anh ta vẫn lờ mờ, không quá chấp nhận biến cố bất thình lình này.
Có thể là Thẩm Lãng còn trẻ mà đã làm được nhiều chuyện như thế khiến Tiền Thuật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian thay đổi, đã là ba ngày sau.
Đã tới thời gian hẹn với hội giao lưu bác sĩ giỏi.
Nói là hội giao lưu bác sĩ thì chẳng bằng nói là đại hội gặp gỡ của bác sĩ.
Trang viên Tống Nghị, Thẩm Lãng vừa thức dậy, đang ăn sáng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang gội đầu cho Thi Thanh Thanh, gội xong lại lấy máy sấy sấy khô tóc.
Cuối cùng cô thắt một cái đuôi sam cho Thi Thanh Thanh.
Cảnh tượng này thoạt nhìn rất ấm áp.
Lúc ngủ buổi tối, Thi Thanh Thanh sợ nên kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn qua ngủ cùng.
Bây giờ Thi Thanh Thanh vô cùng tín nhiệm Lâm Nhuyễn Nhuyễn gần như Thẩm Lãng.
"Anh chủ, hành trình hôm nay là tới hội giao lưu học thuật ở trường Đông y đại học y Nam Phong.
Cách giờ bắt đầu còn một tiếng."
Ngày nào 9526 cũng nhớ kỹ hành trình của Thẩm Lãng.
"Ừ, đã tới thứ hai rồi.
Mười phút nữa đi về phía đại học Nam Phong." Thẩm Lãng dứt lời thì uống một ngụm sữa tươi.
"Vâng thưa anh chủ."
9526 gật đầu rồi lui ra ngoài đi chuẩn bị xe.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Lãng và 9526 cùng xuất hiện ở đại học Nam Phong.
Chỗ được định là phòng thí nghiệm của khoa y.
Vì làm thế có thể thuận tiện sử dụng dụng cụ hơn.
Phần lớn những giáo sư có mặt đều nghiên cứu dược lý y học, chỉ có số ít là giáo sư tây y.
Dù sao hôm nay mục tranh tài về cơ bản đều là Đông y.
Ví dụ như bắt mạch, phối thuốc và sắc thuốc.
Vừa mới gặp mặt, các vị giáo sư đã thấy Thẩm Lãng dẫn một mỹ nữ cao gầy tới nên khó tránh khỏi ngạc nhiên.
"Tôi đúng là cạn lời với thằng nhóc này.
Nó dẫn bé gái tới đây làm gì? Váy lại còn ngắn thế, không che được cái mông nữa."
"Đúng đó, đây không khỏi quá không lịch sự.
Cái váy ngắn này còn không dài bằng quần lót ấy."
"Trời ơi, mắt của anh già này đúng là không đành lòng nhìn thẳng!"
Có một giáo sư già khác ngoài miệng thì kêu đồi phong bại tục nhưng mắt rất thành thực, thỉnh thoảng liếc về phía chiếc váy ngắn của 9526 một cái.
Thẩm Lãng cười mỉa vì chuyện này: "Đừng nhìn, có thứ phát minh gọi là quần an toàn, các anh không nhìn thấy gì đâu."
Lời này vừa nói ra, mấy vị giáo sư già kia lập tức đỏ hết mặt già lên.
Giáo sư Tào Côn và Giáo sư Quan Chi Danh liếc nhau, mắt có sự giao lưu ngắn ngủi.
Sau đó, đầu tiên Quan Chi Danh đứng ra, nói: "Các vị, yên lặng đi ạ, yên lặng một chút.
Vì người muốn tranh tài khá nhiều mà chúng ta chỉ có một ngày nên nhất định phải dùng một ngày này thật tốt.
Cuộc tranh tài sẽ bắt đầu ngay, đừng tán gẫu đề tài không liên quan nữa."
Tào Côn cũng nói theo: "Tranh tài bắt đầu.
Đầu tiên là bắt mạch.
Bắt đầu đi."
Ngay sau đó, Tào Côn lại nhìn về phía Thẩm Lãng hỏi: "Anh thẩm, anh có ý kiến gì không? Có bằng lòng bắt đầu xem mạch trước không?"
"Tôi không có vấn đề gì." Thẩm Lãng nhún vai.
Dù sao bất kể so cái gì thì Thẩm Lãng cũng không phải hạng xoàng cho nên đương nhiên anh không sao.
Thấy thái độ Thẩm Lãng thờ ơ, trong lòng giáo sư Trần Côn đoán rốt cuộc là anh tự tin thật hay là giả vờ?
Bất kể thế nào, Tào Côn cũng nghĩ rằng tất cả chân tướng sẽ lộ ra ánh sáng.
Qua cuộc tranh tài hôm nay, rốt cuộc Thẩm Lãng là tảng đá hay là vàng thì chỉ có thể có một kết quả.
"Tôi tới.
Tôi so tài bắt mạch với anh ta."
Bỗng có một giáo sư già tự đứng ra.
"Để tôi đánh đi.
Thuật bắt mạch của tôi không kém thuật bắt mạch như rồng bay của anh ta!"
Rất nhanh, lại có một vị giáo sư già đứng dậy.
"So thuật bắt mạch sao có thể thiếu Trương Minh Châu tôi được.
Trương Minh Châu tôi nghênh chiến!"
Vị giáo sư già thứ ba cũng đứng dậy.
Sau đó lại lục tục có giáo sư già đứng ra, có khoảng mười người.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh nói: "Lên hết