Lúc này, Quan Chi Danh vẫn đang so bì với Thẩm Lãng.
Tỉ thí lần trước, Thẩm Lãng dùng châm pháp mà Quan Chi Danh không hiểu.
Mà lần này, Quan Chi Danh đích thân ra tay là muốn lấy lại thể diện.
Ông ta muốn giành được thắng lợi trong hạng mục “thần y nếm bách thảo”.
Tào Côn vẫn luôn quan sát Thẩm Lãng và Quan Chi Danh.
Ông ta cũng rất mong chờ kết quả trận tỉ thí này sẽ là gì.
Tốc độ phân biệt của Quan Chi Danh rất nhanh, mặc dù còn thua Thẩm Lãng, nhưng trông càng ổn định hơn.
Có những người vây xem cho rằng xác suất thắng lợi của Quan Chi Danh lớn hơn, phân biệt vừa kỹ vừa ổn khiến người ta yên lòng.
Khi mọi người còn đang cẩn thận phân biệt thì Thẩm Lãng đã dừng tại, bởi vì anh đã làm xong.
Chẳng qua là nghiền nát hai mươi loại thảo dược thành bột phấn để phân biệt thôi, không thể làm khó Thẩm Lãng.
Lúc trước Thẩm Lãng đi theo sư phụ Triệu Linh Xu đi qua núi sâu rừng già ở các nơi, từng hái đủ loại dược thảo, cho nên vô cùng quen thuộc với chúng.
Chẳng qua chỉ là một trận tỉ thí, sao có thể làm gì được anh.
Sau khi Thẩm Lãng dừng lại, mọi người còn sửng sốt, không rõ tại sao lại ngừng tay.
Thẩm Lãng thản nhiên nói: “Tôi đã phân biệt xong, đây là tên dược thảo.”
Nói xong, Thẩm Lãng đưa cuốn sổ cho Tào Côn.
Thấy Thẩm Lãng đã xong Quan Chi Danh hơi hoảng hốt.
Tốc độ ông ta không bằng Thẩm Lãng, cho nên chỉ có thể theo đuổi chất lượng.
Đương nhiên ông ta không cho rằng Thẩm Lãng thắng chắc, chung quy kết quả cuối cùng còn phải xem tỷ lệ chính xác, chỉ theo đuổi tốc độ thì sẽ hạ thấp tỷ lệ chính xác.
Hơn nữa còn nhiều tranh cãi về hộp thảo dược kia có phải là Khiên Cơ Dược hay không.
Quan Chi Danh cảm thấy Thẩm Lãng muốn thắng rất khó.
Chẳng qua Quan Chi Danh sai lầm một điểm, đó là tốc độ và chất lượng không mâu thuẫn với nhau.
Đối với truyền nhân Thần Y Môn đương đại như Thẩm Lãng, tốc độ nhanh không có nghĩa là chất lượng kém.
Sự chênh lệch giữa thiên tài và người thường thật sự rất lớn, không phải cứ cố gắng gấp bội thì sẽ bù đắp được.
Lúc này, Tào Côn nhận cuốn sổ của Thẩm Lãng.
Tào Côn nhìn lướt qua, phát hiện Thẩm Lãng vẫn kiên trì kết luận của mình về hộp thảo dược gây tranh cãi, viết tên là Khiên Cơ Dược.
Điều khiến Tào Côn kinh ngạc là ông ta còn phát hiện tên một loại thảo dược kịch độc khác, gọi là Đoạn Tràng Thảo!
Tào Côn hít vào một hơi.
Khiên Cơ Dược đã đủ độc, lại thêm một Đoàn Tràng Thảo ư? Tào Côn cau mày nhìn kỹ cái tên Đoạn Tràng Thảo này, sau đó ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Thẩm Lãng: “Cậu Thẩm, các loại thảo dược khác trong cuốn sổ này đều không có vấn đề, trừ Khiên Cơ Dược, cậu còn phân biệt ra Đoạn Tràng Thảo, cậu có chắc là không sửa không?”
“Không sửa.” Thẩm Lãng khẳng định.
Tại sao phải sửa? Đoạn Tràng Thảo chính là Đoạn Tràng Thảo, chắc chắn không sai.
Tào Côn cũng không biết trong hộp này chứa loại thảo dược gì.
Ông ta chỉ biết trên danh sách mà trợ lý đưa mình được đánh dấu là Kim Ngân Hoa.
Kim ngân hoa thì không có gì lạ, xưa nay được coi là thuốc hay dùng để thanh nhiệt giải độc.
Nó có tính ngọt mát, mùi thơm, thanh nhiệt mà không tổn thương dạ dày, mùi thơm còn có thể khử tà.
Kim ngân hoa có thể giải tỏa gió nóng, còn có thể giải độc máu, dùng cho các loại sốt cao đột ngột, như nóng trong người, phát mẩn, phát ban, mụn nhọt độc, đau cổ họng vân vân… đều có hiệu quả rõ rệt.
Tào Côn xem danh sách này, lại chất vấn hai trợ lý: “Hai người các cậu dám xác định hộp số 7 là kim ngân hoa không?
Hai trợ lý đều khẳng định: “Viện trưởng, đương nhiên rồi, kim ngân hoa rất dễ phân biệt, bình thường tôi hay uống nó giải nhiệt, sẽ không nhìn nhầm.”
“Tôi cũng thế, không thể nhầm kim ngân hoa được.
Hơn nữa trong tráp cũng viết là kim ngân hoa, sao có thể nhầm?”
Hai trợ lý đều khẳng định mình không