Chủ nhiệm Lương cùng đội bảo vệ nhìn xuống dưới lầu, phát hiện ra ba người đang nằm dưới đất.
Mặc dù không nhìn rõ diện mạo, nhưng cũng có thể đoán ra đây là Kim Chí Quang và hai tên vệ sĩ của nhà họ Kim.
Chủ nhiệm Lương trực tiếp há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Đây… Đây là…”
Lương Chí Nghĩa lắp bắp, khẩn trương nói không ra lời.
Thẩm Lãng lười phản ứng với hắn, trực tiếp nói: “Là Lục Kiệt kêu ông tới sao? Nhất định phải bảo vệ tốt em gái tôi.
Trước lúc tôi quay về, các người phải liều mạng cố thủ trong phòng học này!”
“Được! Được rồi! Xin cậu Thẩm yên tâm!” Chủ nhiệm Lương vội vã gật đầu.
Sau đó Thẩm Lãng từ lầu bốn trực tiếp nhảy xuống.
An toàn tiếp đất.
Lương chủ nhiệm cùng đám bảo vệ trường học lần nữa trố mắt.
Thẩm Lãng sau khi tiếp đất liền bình tĩnh đi về phía trước, căn bản không thương tiếc liếc nhìn Kim Chí Quang đang hấp hối.
Ở cổng trường học, gia chủ của nhà họ Kim - Kim Chung vẫn không biết trong trường đã phát sinh chuyện gì, ông ta ung dung ngồi trong xe nghe nhạc, thân thể nhẹ nhàng đung đưa.
Đột nhiên ông ta phát hiện ra phía trước có một bóng người đang đi về phía đoàn xe của ông ta, càng ngày càng gần…
Kim Chung nhận thấy sự khác thường này thì nhanh chóng tắt nhạc trên xe, lập tức cho tất cả bảo vệ xuống xe.
Tại sao Kim Chung lại cảm thấy khác thường chứ? Bởi vì người khác nhìn thấy đoàn xe của ông ta sẽ rối rít tránh xa, dạt qua một bên, đâu giống người phía trước đi đến, bước đi mạnh mẽ, bóng lưng thẳng tắp không có biểu hiện gì là sợ hãi.
“Xuống xe! Tất cả xuống xe! Bắt lấy thằng nhóc kia!”
Kim Chung lập tức ra lệnh cho đám thủ hạ, tốc độ nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.
Mà Thẩm Lãng vẫn không nhanh không chậm bước từng bước, chậm rãi như thường đi đến đoàn xe trước mặt.
Anh nhìn lướt qua, trước mắt mười mấy chiếc xe Bentley màu đen, lại nhìn Kim Chung mắt đeo kính mát, đưa tay lên ngáp một cái vừa bước xuống xe.
Bỗng nhiên, anh đưa ra một quyết định.
“Bỏ đi bỏ đi! Cái gọi là tay đấm hàng đầu của nhà họ Kim chẳng qua cũng chỉ là một đám phế vật.
Mình cũng không cần thiết phải ra tay, không có ý nghĩa!”
Thẩm Lãng lắc lắc đầu, anh là không thể nào để mắt tới những tay đấm hàng đầu của nhà họ Kim, dẫu sao lực lượng của hai bên thật sự khác biệt quá lớn.
Mà giờ phút này, những tay đấm hàng đầu kia cũng nghe được lời Thẩm Lãng nói, vô cùng vệ nhà họ Kim chúng ta, tùy tiện kéo ra ngoài một người cũng đều là tay đấm hàng nhóc vặn xuống!”
“Nhà họ Kim chúng ta có Đại Long, Nhị Long, Đại Hổ, Nhị Hổ, Đại Báo, Nhị Báo, sáu người hộ vệ tinh anh.Tùy tiện một người đi ra đánh muồi người như ngươi cũng không thành vấn đề!”
“Tên thằng nhóc này thật ngông cuồng! Không cho hắn biết mặt thì hắn không biết Mã vương gia có ba con mắt!”
Đám bảo vệ nhà họ Kim này đòi phải đem Thẩm Lãng chặt thành từng mảnh.
Nhưng Thẩm bị tao vứt từ trên tầng bốn xuống.
Thậm chí Đại Trùng, Nhị Trùng, Đại Mao, Nhị Mao tao đoán chắc thân thể của bọn nó cũng không có chỗ nào khá hơn.”
Khi nghe thấy những lời này, trong lòng Kim Chung có chút lo lắng.
Nếu như Đại Báo và Nhị Báo đều bị ném từ trên lầu bốn xuống, vậy thì con trai lớn Kim Chí Quang của ông ta chỉ sợ cũng đã gặp bất trắc.
“Mày nói bốn xuống?”
Nói thật, Kim Chung không tin cho lắm, bởi vì Đại Báo và Nhị Báo đều là một trong sáu tay đấm hàng đầu của ông ta, lại còn là trợ thủ đắc lực của ông ta trong những năm lưu lạc bắc nam, làm sao có thể dễ dàng bị thua bởi thân thủ của Thẩm Lãng như vậy?
Nhưng mà ông ta vẫn có chút không yên tâm về con trai Kim Chí Quang.
Lời này vừa hỏi ta nhao nhao lên bày tỏ ý không thể nào.
“Đại ca, tên thằng nhóc này chỉ dọa người thôi! Thân thủ của Đại Báo và Nhị Báo cũng không kém so với Đại Long tôi.
Làm sao có thể bị hắn xử lí nhanh như vậy!”
“Thằng nhóc này chỉ là phô trương thanh thế.
Đại ca, anh đừng bao giờ