Có vẻ như, Trịnh Nam Sơn có rất nhiều mâu thuẫn đối Thẩm Lãng.
Trong mắt Trịnh Nam Sơn, đứa cháu trai Trịnh Vân Kiệt của ông ấy không kết bạn với những người ở cùng một cấp độ, là một biểu hiện rất không tiến bộ.
“Ông nội, cậu ấy là học trò của Vân Vạn Sơn, cậu ấy còn được Vân Vạn Sơn coi trọng nữa.” Trịnh Vân kiệt giải thích.
Người khác có thể không biết Vân Vạn Sơn từng giữ chức vụ Tử Y Thần Hầu, nhưng Trịnh Nam Sơn là Vĩnh Định Hầu của Giang Nam, cho nên ông ấy không thể không biết.
Tử Y Thần Hầu, từng là Thần Hầu đứng đầu cả nước, thân phận địa vị của ông ta còn cao hơn cả Vĩnh Định Hầu.
Chỉ là, Tử Y Thần Hầu có địa vị cao như vậy cũng đã tự nguyện rời khỏi giới kinh doanh.
Từ đó về sau, Vân Vạn Sơn đã đi chu du bốn phương, tìm kiếm và hỏi thăm những dãy núi nổi tiếng để đến đó tu luyện.
Thường xuyên có người mạo danh Tử Y Thần Hầu, vì lợi ích riêng mà giả danh và lừa gạt.
Trước Thẩm Lãng, Trịnh Nam Sơn cũng đã gặp qua mấy người như vậy.
Mà lúc này, đứa cháu trai của ông ấy lại nhắc đến học trò của Tử Y Thần Hầu, cho nên Trịnh Nam Sơn lo lắng chuyện cháu trai bị lừa.
“Vân Vạn Sơn đã đi chu du bốn phương, khó tìm được tung tích, trừ phi con có thể mang Vân Vạn Sơn đến trước mặt ông, ông mới có thể tin tưởng cậu ta đúng là học trò của Vân Vạn Sơn.
Hơn nữa, sao ông chưa từng nghe qua, Vân Vạn Sơn có một học trò tầm tuổi con.
Ông nhớ rõ, mấy chục năm trước ông ta đã lui về ở ẩn rồi.
Những học trò trước đây ông ta nhận thì đầu tầm tuổi bố của cháu.”
Trịnh Nam Sơn biết bốn người học trò của Vân Vạn Sơn là ai.
Là Ngô Đại Thiên, Trịnh Tam Cổ, Trần Phong, Hạ Lưu.
Bốn học trò của Vân Vạn Sơn hay được gọi là “Phong lưu thiên cổ”, ý muốn nói đến người thầy Vân Vạn Sơn của họ.
Thế nhưng, Trịnh Nam Sơn chưa từng nghe nói qua, Tử Y Thần Hầu Vân Vạn Sơn còn có một người học trò nhỏ tuổi nào khác.
Rõ ràng là ông đã lui về ở ẩn rồi, vậy thì làm sao sau hai mươi năm sau, ông ta lại thu nhận một học trò nữa được chứ? Người như Vân Vạn Sơn luôn thích tự do, không bị khống chế, nói lui về ở ẩn là ông ta lập tức lui về ở ẩn, ông ta sẽ không lại tái xuất và thu nhận thêm đồ đệ đâu.
Cho nên, Trịnh Nam Sơn cho rằng, Vân Vạn Sơn chắc chắn sẽ không thu nhận một người học trò tầm tuổi cháu trai của mình sau khi ông ta nói đẽ lui về ở ẩn.
Nhưng mà, cũng không có gì là tuyệt đối.
Người bình thường thực sự khó có thể làm cho Vân Vạn Sơn thay đổi suy nghĩ, nhưng gia tộc Ngoan Nhân thì lại không giống vậy
Giang Nam Vĩnh Định Hầu họ không làm được chuyện đó, nhưng có khi gia tộc Ngoan Nhân lại làm được.
Gia tộc Ngoan Nhân không chỉ thuyết phục được một mình Vân Vạn Sơn phá lệ mà họ còn có thể thuyết phục được những người tài giỏi đã lui về ở ẩn Sơn đó.
Người thầy và cũng là người bạn của con, thầy Liễu Thiết cũng nhận cậu ấy là này tuyệt đối không thể sai được.” Trịnh Vân Kiệt rất tin tưởng vào phán đoán và trực giác của mình.
Anh ta có thể cảm thấy khí chất siêu phàm toát lên trên người Thẩm Lãng, nhất định đây là một người tài giỏi.
“Ông nghĩ rằng, người chú nhỏ kia của con cũng là một kẻ lừa đảo, chuyên môn đi lừa gạt mấy cậu chủ đơn thuần lại thô lỗ như con.
Sau này, con hãy cách xa yên lòng, cho nên dặn lại đứa cháu trai của mình.
Ông ấy nhắc nhở cháu trai mình không nên để bị Thẩm Lãng và Liễu Thiết kia lừa.
“Ông nội, sớm muộn ông cũng thấy ưu điểm trên người cậu ấy thôi.” Trịnh Vân kiệt vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Bữa tiệc tối nay tiệc tối, anh ta quyết định sẽ mời Thẩm Lãng tới đây.
Cho dù ông nội có ngăn cảm thế nào thì anh cũng đã nói chuyện này với Thẩm Lãng, mà Thẩm Lãng cũng đã đồng ý rồi, vì vậy anh ta cũng không thể đổi ý được.
Anh ta nhất định phải làm ra một bữa tiệc thật quan trọng, để cho chú nhỏ hài lòng về anh ta.
“Vân Kiệt, con sẽ không thực sự mời cậu ta tới đây đấy chứ?”
‘Cậu ta’ mà Trịnh Nam Sơn ám chỉ chính là Thẩm Lãng.
“Không sai, ông nội, con đã bảo đầu vào quy trình tổ chức một bữa tiệc tối cao cấp của Khách sạn Phượng Lại Nghi để làm một bữa tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường để tiếp đón chú nhỏ.” Trịnh Vân Kiệt cũng không có giấu diếm mà trực tiếp nói thẳng.
“Cái gì? Con lại muốn tiếp đón cậu ta với một buổi tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường sao? Cậu ta có tư cách để đến một bữa tiệc rượu cao cấp như vậy sao?” tức giận.
Tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường là một trong những bữa tiệc có quy cách cao cấp nhất của Khách sạn Phương Lại Nghi.
Chỉ có những nhà nào rất giàu có ở Giang Nam hoặc là xuất thân từ giới thượng lưu quyền quý thì mới có đủ điều kiện để thưởng thức.
Khi ông ấy nghe thấy cháu trai mình sẽ tiếp đón một người đàn ông tên Thẩm Lãng tới đây băng một tiệc rượu Kim mức cả khuôn mặt đều trở nên