Cả người Hướng Ca run rẩy nhìn Thẩm Lãng.
Trong ánh mắt của anh ta không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ.
Đối phương đánh gãy hai tay anh ta, đây là điều khiến Hướng Ca bất ngờ.
Hướng Ca vô cùng tự tin với thân phận địa vị và sức ảnh hưởng của mình, cho nên anh ta đoán, đối phương nhất định là một kẻ điên!
“Vệ sĩ đâu! Bắt bọn chúng lại cho tao!” Hướng Ca gọi vệ sĩ đến, nhanh chóng vây quanh đám người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khinh thường mà quét mắt một cái, cười lạnh: “Chỉ bằng đám tôm tép nhãi nhép này mà cũng muốn bắt tôi lại? Thứ không biết tự lượng sức.
”
Lời này vừa được nói xong, Hướng Ca đã tức giận đến run rẩy hết cả người.
“Lời này, phải để tao nói cho mày mới đúng!” Hướng Ca tức giận nói.
“Vấn đề lớn nhất của người Giang Nam các anh là quá mức tự tin, từ nay về sau, tôi đại diện cho người Vân Thành, dạy cho các anh đạo lý đối nhân xử thế.
”
Trong từng cái giơ tay nhấc chân của Thẩm Lãng, đều mang theo khí thế của bậc vua chúa.
Mọi người xung quanh đều không thể ngờ được rằng Thẩm Lãng có thể nói ra những lời như vậy.
Trước nay đều là người Giang Nam dạy dỗ người Vân Thành cách làm người, đây là lần đầu tiên có người Vân Thành dám nói dạy người Giang Nam cách làm người, Thẩm Lãng làm bọn họ suy đoán không ra, anh không hành động theo lẽ thường.
Lúc này, vệ sĩ nhà họ Hướng đã vây quanh Thẩm Lãng.
Tống Tri Viễn và Tống Từ đều mang vẻ lo lắng trên mặt, cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
Nhưng mà trên mặt Thẩm Lãng và 9526, lại đầy sự thong dong và bình tĩnh.
Một người là tồn tại mà tổ chức sát thủ của thế giới ngầm cũng không dám đụng đến, người còn lại là kẻ mà đến người đứng đầu bảng xếp hạng “Sơn Hải” - Doanh Ngư còn phải kiêng kị, nói thật, chỉ với quân đội nhà họ Hướng, thực sự không đủ để đánh.
Khi Thẩm Lãng chuẩn bị ra lệnh cho 9526 xử lí đám quân nhà họ Hướng này thì có một đoàn người đi ra từ trong đám đông.
“Hướng Ca, cậu không đi chăm sóc cha cậu mà ở đây làm gì?” Lúc này, người mở miệng nói chuyện chính là Vĩnh Định Hầu ở Giang Nam - Trịnh Nam Sơn.
Ở bên cạnh Trịnh Nam Sơn có một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, tuy mặc một bộ tây trang phẳng phiu, nhưng chắc chắn là người biết võ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là con trai của Trịnh Nam Sơn, Trịnh Kim Cương, người phụ trách công ty Huyền Vũ, mấy ngày trước đi công tác ở bên ngoài, hôm nay mới trở về Giang Nam, tới tham gia hội thương mại Giang Nam lần này.
Mà mấy người khác lần lượt là Trịnh Vân Kiệt và thư kí, trợ lý của mấy người họ.
Hướng Ca đã bị đứt hai tay cắn răng nhịn đau để bác sĩ riêng nhà họ Hướng sơ cứu cho anh ta.
Tuy rằng Hướng Ca rất đau khổ rất khó chịu, nhưng anh ta vẫn cung kính nói: “Thưa ngài, tôi có chút việc cần phải xử lí.
”
Trịnh Nam Sơn nhìn lướt qua cánh tay của Hướng Ca, lại nhìn anh ta chảy mồ hôi lạnh đầy người, cũng không hỏi Hướng Ca nguyên nhân của chuyện này bởi vì mọi chuyện xảy ra vừa nãy ông đã xem được, cũng biết được nguyên nhân diễn biến sự việc.
“Có việc thì có thể giải quyết, nhưng mà đừng gây rối ở đây, hôm nay mới là ngày đầu tiên của hội thương mại Giang Nam, phải chú ý hình tượng, đừng gây ra việc lớn gì bất lợi đối với hình tượng của xí nghiệp nhà họ Hướng.
”
Trịnh Nam Sơn nói với Hướng Ca.
Từ trong những câu nói này, nhìn như Trịnh Nam Sơn đang suy nghĩ vì Hướng Ca và nhà họ Hướng, hơn nữa cũng rất có đạo lý, ở ngày đầu tiên sau khi khai mạc đã gây ra chuyện lớn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cảu xí nghiệp.
Nhưng mà, sự thực là như thế sao? Trịnh Nam Sơn thật sự quan tâm Hướng Ca sao?
Nếu thật sự quan tâm thi trước tiên sẽ dò hỏi vết thương trên tay Hướng Ca, mà không phải nói đến hình tượng của xí nghiệp.
Đương nhiên, Trịnh Nam Sơn nói những lời này cũng không sai, ở hiện trường của hội thương mại làm ra chuyện này, chắc chắn sẽ có tổn hại đến hình tượng.
Nhưng mà Hướng Ca lại cảm thấy có một chút không hợp lý.
Anh ta nghĩ, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hướng ở Giang Nam, làm ra chút chuyện khác người thì cũng chẳng sao, đối phương chỉ là một phó tổng giám đốc xí nghiệp nhỏ ở nơi khác đến, kể cả chuyện này bị phát sóng trực tiếp thì sao chứ, nhà họ hướng giàu có lại quyền lực, có năng lực ép xuống.
Mà Trịnh Nam Sơn nói như vậy, có phải hay không là chuyện bé xé ra to?
Ngay khi Hướng Ca đang cảm thấy nghi hoặc, Trịnh Nam Sơn lại mở miệng nói: “Đến bệnh viện ngay