Nghe Từ Nghị nói như vậy, Vương Huy lại càng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bình tĩnh một cách trắng trợn nhưng vậy, chắc chắn là đang chờ lúc anh ta không có đủ một số tiền lớn như vậy thì chỉ có thể bán lại với giá thấp hơn.
"Đừng đắc ý quá sớm như vậy.
Nhà họ Hoàng còn ở Thành phố Giang Nam này, anh nghĩ rằng mấy nghìn tỷ này sẽ là một vấn đề lớn sao?" Vương Huy nói xong lập tức dẫn theo người trợ lý lên xe rồi rời khỏi hội trường của buổi đấu giá.
"Chủ tịch Thẩm, chúng ta có nên liên lạc với Thạch Đạt không? Tôi cảm thấy không đến ba ngày, Vương Huy này sẽ tìm tới cửa thôi?" Từ Nghị vừa cười vừa nói với Thẩm Lãng.
Lúc này, Thẩm Lãng đã dập tắt điếu thuốc trong tay, anh vỗ vỗ bả vai Từ Nghị rồi nói: "Cậu đi chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó cậu cũng không cần phải nương tay đâu.
Đừng quên còn phải sổ chuyện của Nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía Tây, tổn thất này cũng phải bắt anh ta phải trả giá.”
"Chủ tịch Thẩm, anh cứ yên tâm đi." Từ Nghị gật đầu nói.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng rời đi, Từ Nghị mới dẫn theo thư ký lên xe và trở về Tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Đúng theo dự tính, hôm nay Lý Mạc có thể xuất viện.
Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Lãng cũng thông báo cho Tiêu Đại Dũng biết để cùng nhau đến bệnh viện đón Lý Mạc, cũng coi như là cho Lý Mạc có thể xuất viện một cách bất ngờ.
Ở cổng bệnh viện, Tiêu Đại Dũng và Thẩm Lãng gặp nhau và đi về phía phòng bệnh.
Mấy ngày nay, Tiêu Đại Dũng đã hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc với Lý Mạc.
Có một số việc mặc dù ngoài miệng Tiêu Đại Dũng không nói, nhưng trong lòng anh ta vẫn coi Lý Mạc là người anh em vào sinh ra tử của mình.
Ngay khi hai người đang đi bộ ở hành lang, Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại.
"Anh cứ vào đi tìm Lý Mạc tán gẫu trước đi, tôi thấy một người quen nên muốn qua chào hỏi vài câu." Thẩm Lãng nói với Tiêu Đại Dũng.
Tiêu Đại Dũng một mình đi bộ đến phòng bệnh, còn Thẩm Lãng thì đi đến một góc của hành lang.
Trong góc, Chu Linh đang dựa vào tường và ngồi xổm trên mặt đất.
Hai tay của cô ấy đang ôm cánh tay, cả người trông vô cùng đáng thương.
"Chu Linh, sao em lại ở đây?" Thẩm Lãng cúi người hỏi.
Nghe được giọng nói của Thẩm Lãng, cả người của Chu Linh chợt run lên, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai mắt của Chu Linh đã đẫm nước mắt, hốc mắt đều đã sưng lên, khóe miệng còn có giọng nước mắt còn chưa khô.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, Chu Linh miễn cưỡng nở một nụ cười, lau nước mắt rồi đứng dậy nói: "Anh, sao anh lại đến bệnh viện? Cơ thể có gì không thoải mái sao?"
"Anh chỉ đến bệnh viện để thăm một người bạn, tình cờ nhìn thấy em ở đây.
Mẹ em bị bệnh gì thế? Có phải là chi phí điều trị không đủ không?" Thẩm Lãng nghi ngờ hỏi.
Chu Linh vội vàng lắc đầu rồi cắn môi cúi đầu.
Cô ấy không biết nên giải thích tất cả những chuyện này với Thẩm Lãng như thế nào.
"Nếu không, em đưa anh đến thăm mẹ em một chút, anh cũng quen biết với một vài bác sĩ.” Thẩm Lãng nói.
Nếu như bệnh của mẹ Chu Linh không thể chữa trị thì vị bác sĩ giỏi Triệu Linh Xu cũng sẽ nể mặt Thẩm Lãng mà nhất định sẽ tự mình ra tay giúp đỡ Chu Linh.
Bạn có biết trang truyện ( trùm truуện.
v Л )
"Không…” Chu Linh vội vàng nói, khóe mắt vừa mới khô lại suýt nữa thì bị nước mắt làm ướt.
"Đừng sợ, có chuyện gì thì em cứ nói với anh.
Làm sao anh có thể để em gái mình chịu ủy khuất được chứ?” Thẩm Lãng cười rồi sờ lên tóc Chu Linh và nói.
"Ôi, Chu Linh, sao chị lại chạy tới đây.
Chị còn không mau đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ đi.
Nếu còn kéo dài đến ngày mai thì lại phải tốn tiền của một ngày tiền đó." Lúc này cậu bé hơn hai mươi tuổi đi tới và nói với Chu Linh.
Sau khi đến trước mặt Chu Linh, cậu ta còn đánh giá Thẩm Lãng vài lần.
Thấy cậu ta đi tới trước mặt mình, vẻ mặt ủy khuất vừa rồi của Chu Linh lập tức thay đổi.
Hai mắt cô ấy mở to, chỉ vào cậu ta rồi nói: "Chu Hạo, thân là con trai mà cậu lại nhẫn tâm đến như vậy sao? Cậu vậy mà cầm hết tiền để mẹ chữa bệnh để đi kết hôn, lương tâm của một con người chẳng lẽ lại không đau sao?"
Thấy Chu Linh chỉ trích mình, Chu Hạo hình như một chút cũng không quan tâm.
Cậu ta tỏ ra khinh thường nói: "Chị ơi, các bác sĩ chữa bệnh cho mẹ cũng đã nói rồi, bệnh này chưa chắc có thể chữa khỏi 100%, tiêu tiền vào đó cũng chỉ có lãng phí mà thôi.
Hơn nữa mẹ cũng muốn có thể nhìn thấy các con kết hôn sớm, chỉ cần các con kết hôn, mẹ sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nói không chừng bệnh của mẹ cũng sẽ khỏi.”
"Cậu… Tôi nói cho cậu biết, không có khả năng đó đâu.
Cậu mau trả lại tiền cho tôi, số tiền kia là tôi đi vay để chữa bệnh cho mẹ.” Chu Linh chỉ