Thẩm Lãng mở cửa phòng mà không bật đèn.
Trong phòng tối đen như mực, yên ắng tới mức khiến người khác phải cảm đáng sợ.
“Không ngờ rằng đường đường là ông chủ tập đoàn Phi Vũ, lại sống trong một nơi như cái chuồng heo thế này, nói ra thật là khiến người khác cảm thấy quá nực cười!”Giọng nói trầm mạnh, hơi khàn của một người đàn ông từ chiếc sô pha trong phòng vang lên.
Thẩm Lãng chau mày, luồng khí nguy hiểm mà anh cảm nhận được trước đây cũng từ người này.
Lúc này người đàn ông từ trong góc tối bước ra, tuổi tác khoảng trên dưới 50 tuổi, dáng người không cao, đôi mắt có thần, toàn thân toát ra khí chất đầy mạnh mẽ.
Sắc mặt của Thẩm Lãng bình tĩnh lại, người đàn ông với chiều cao thấp đứng trước mặt anh nhất định là một cao thủ hàng đầu, cả nước Vân Hải hạng cao thủ như thế này không nhiều, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Giang Nam này.
“Nói đi, bác đến tìm tôi chắc không phải chỉ để nói những câu xỉa xói tôi!” Thẩm Lãng bình thản nói.
“Tôi đến đây, chỉ muốn cảnh cáo anh, mang bản hợp đồng mảnh đất của vùng đất mới Tân Hải đang trong tay anh trả lại cho nhà họ Hoàng!” Người đàn ông nói.
Thẩm Lãng thản nhiên cười nhạt một tiếng, lấy trong tay ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau khi hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói: “Tôi thật không ngờ rằng nhà họ Hoàng có thể mời đến một cao thủ như bác, nhưng người như tôi ngay từ nhỏ đã rất ghét người khác đe doạ mình!”
“Ha ha ha...” Người đàn ông đột nhiên cười lớn: “Tiểu tử, thế giới này không như anh có thể tưởng tượng được, Thiền Vân tôi cũng không muốn bắt nạt một hậu bối như anh, ngoan ngoãn ngày mai mang bản hợp đồng đất đai đó trả cho nhà họ Hoàng, tôi sẽ không ra tay với anh, nếu không hậu quả cũng không phải anh là người có thể gánh chịu!”
“Vậy thì hãy thử xem!” Vừa nói, anh ép chặt điếu thuốc trong tay, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng bắt tay vào việc.
Nhưng Thiền Vân vẫn khoanh tay đứng yên tại một vị trí, ông không một chút nào để Thẩm Lãng vào trong mắt, khinh thường lạnh giọng nói: “Thiền Vân tôi trước nay không có thói quen bắt nạt hậu bối, hơn nữa anh cũng không xứng để đánh với tôi! Cho anh thời hạn ba ngày, đến lúc đó vẫn không hoàn trả hợp đồng thì tôi chắc chắc sẽ không chỉ cảnh cáo đơn giản thế này đâu!” Nói xong, Thiền Vân biến mất trước mắt Thẩm Lãng.
Vẻ mặt Thẩm Lãng vẫn rất bình tĩnh, có điều anh biết khí thế tức giận của võ thuật gia Thiền Vũ có chút làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Nếu là một người khác, chắc đã bị khí chất này làm cho chấn động rồi.
Hơn nữa nhìn vào tốc độ mà Thiền Vân vừa rời đi, Thẩm Lãng biết thân thủ của người này thật sự rất đáng sợ! Trong lòng Thẩm Lãng không khỏi khỏi có chút kinh ngạc, một cao thủ lớn như Thiền Vân làm sao lại ra tay giúp Hoàng Chí Thành?
Ngày thứ hai, tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng ngồi trầm tĩnh trên ghế ông chủ trong văn phòng Từ Nghị, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào bản báo cáo phát triển của khu đất mới Tân Hải.
“Tổng giám đốc Thẩm, là anh cảm thấy chỗ nào không ổn thoả hay là có ý kiến gì với hạng mục này?”
Thẩm Lãng mặt nghiêm túc như vậy xem tài liệu báo cáo, Từ Nghị lần đầu tiên nhìn thấy, khó hiểu có chút nghi ngờ.
Thẩm Lãng lúc này mới đặt tài liệu xuống, nhìn trần nhà, hỏi: “Từ Nghị, trong mắt các người có phải cũng cho rằng tôi là một ông chủ không đáng tin cậy?”
Từ Nghị sững sờ, sau đó cười, nói: “Tổng Giám đốc Thẩm, sao anh lại nói như vậy?”
Thẩm Lãng đọt nhiên nghĩ đến lời Trương Tịnh Di nói ngày hôm qua, anh không khỏi cảm thấy cũng có chút đạo lý, nhưng ở trước mặt Từ Nghị cũng không thể mang Trương Tịnh Di ra bán được, Thẩm Lãng xua tay cười: “Không có gì, chỉ là tuỳ miệng hỏi thôi!”
Từ Nghị lúc này đi đến bên cạnh Thẩm Lãng, đưa cho anh một cốc cà phê, nói: “ Hạ nhân lao động, trung nhân lao trí, thượng nhân lao nhân.”
“Tổng Giám đốc Thẩm, mục tiêu của anh không phải là thành phố nhỏ bé Giang Nam này, càng không phải là tập đoàn Phi Vũ!”
Nghe lời nói của Từ Nghị, Thẩm Lãng đột nhiên nhắm mắt lại, uống một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói: “Cũng có thể, trước mắt giải quyết được xong nhà họ Hoàng mới là thứ tôi đang muốn!”
Lúc này, tiếng gõ cửa cánh cửa của văn phòng làm việc vang lên.
“Vào đi!”
Lúc này, thư kí của Thẩm Lãng bước vào, nét mặt có chút hoảng hốt.
“Tổng Giám đốc Thẩm, bộ phận quản lý an ninh yêu cầu ngừng toàn bộ tất cả việc thi công của vùng đất mới Tân Hải để chấn chỉnh.” Thư kí nói.
“Cái gì?” Thẩm Lãng sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, anh chau mày, nói: “Tất cả thủ tục của dự án chúng ta đã hoàn tất, hơn nữa về phía an ninh và môi trường đều không