Cô tiếp viên hàng không bị dọa sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước.
“Bốp!”
Nắm đấm của anh chàng còn chưa rơi xuống, Thẩm Lãng đã bay lên đá vào bụng anh ta, người thanh niên ngã phịch xuống ghế ôm bụng không nhấc người lên nổi.
“Mày…” Tóc vàng cực kì tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Lãng chằm chằm, hỏi: “Mày biết bố mày là ai không? Dám đánh tao? Có tin sau khi máy bay hạ cánh, tao sẽ khiến mày biến mất khỏi cuộc đời này không?”
Thẩm Lãng cười lạnh, đấm vào mặt tóc vàng một cú không chút do dự, tóc vàng đau đớn hét lên.
“Có lấy ra hay không?” Thẩm Lãng quát lớn tiếng, sau đó tăng thêm sức lực trên tay.
Tóc vàng đau tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, anh ta cảm thấy cánh tay mình sắp gãy rồi.
Thằng khốn này thật sự không sợ anh ta trả thù sao? Dám đối xử với anh ta như vậy!
Vẫn chưa nhận được câu trả lời, Thẩm Lãng lại tát vào đầu thanh niên tóc vàng một lần nữa.
Tóc vàng không ngừng kêu la, anh ta vội vã đáp: “Đang… nằm trong túi quần của tôi!”
Thẩm Lãng móc di động trong túi tóc vàng ra đưa cho cô tiếp viên hàng không rồi nói: “Cô xóa đi!”
Cô tiếp viên hàng không kinh ngạc liếc mắt nhìn Thẩm Lãng và run rẩy đưa tay nhận lấy.
Mặc dù Thẩm Lãng đang giúp cô ấy, nhưng anh ra tay đánh người giật lấy điện thoại khiến trong lòng cô tiếp viên hàng không cảm thấy hơi sợ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, nói tiếp: “Cô nhanh chóng xem thử đi, nếu tấm ảnh đó bị lan truyền ra ngoài thì danh dự của cô sẽ bị hủy hoại.”
Nghe thấy thế, tiếp viên hàng không vội vã cầm lấy điện thoại.
Cô ấy xóa bức ảnh xong, lập tức trả nó về cho Thẩm Lãng.
Lúc này, Thẩm Lãng mới buông lỏng tóc vàng ra, vứt di động lên chỗ ngồi của anh ta rồi nói: “Thằng nhóc, mày còn chưa nói xin lỗi đấy!”
Sau khi được thả ra, Thẩm Lãng ôm cánh tay đứng ở một bên đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nghe Thẩm Lãng bảo anh ta xin lỗi, trong lòng anh ta bắt đầu nổi giận.
“Thằng khốn, mày đừng không biết tốt xấu, tao là Lý Văn của nhà họ Lý ở Kinh Đô.
Mày chọc tới tao, mày nghĩ mày sẽ được sống yên ổn sao?”
Những hành khách bên cạnh nghe vậy, trong lòng không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Nhà họ Lý là một trong mười dòng họ giàu nhất Kinh Đô, chọc trúng loại người này hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Cô tiếp viên hàng không dường như cũng từng nghe nói đến nhà họ Lý ở Kinh Đô, mặc dù cô ấy rất cảm kích vì Thẩm Làn đã ra tay giúp mình, tuy nhiên cô ấy biết đắc tội với những người này sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Trong lòng cô ấy không muốn Thẩm Lãng sẽ bị liên lụy vì chuyện này!
“Anh gì ơi, cảm ơn anh.
Xin lỗi thì không cần đâu ạ, dù sao tôi cũng làm đổ cà phê lên người anh ta.” Tiếp viên hàng không nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nhạt, nhún vai nói: “Nếu cô không muốn nhận lời xin lỗi, tôi cũng không sao cả.”
Dứt lời, Thẩm Lãng định trở về chỗ ngồi của mình.
Anh hoàn toàn không để ý tới nhà họ Lý ở Kinh Đô.
Phải mất một lúc lâu, anh chàng tên Lý Văn kia mới giảm bớt đau đớn.
Càng nghĩ tới chuyện vừa rồi, nhất là giờ phút này Thẩm Lãng đang ngồi phía sau anh ta, thù này mà không báo thì cậu chủ nhà họ Lý như anh ta còn mặt mũi gì nữa!
Lý Văn vỗ vỗ người bạn ngồi gần mình, anh ta nói: “Mẹ nó hôm nay tao mà không đánh cho nó rụng răng thì theo họ nó luôn.”
Người bạn đi cùng vừa rồi cũng bị Thẩm Lãng đạp một cú, giờ mới đỡ hơn một chút.
Nghe Lý Văn nói vậy, cậu ta đương nhiên phối hợp.
Ngay khi hai người định trả thù Thẩm Lãng, thì cô tiếp viên hàng không lúc nãy đột nhiên tới gần Thẩm Lãng, dịu dàng nói: “Anh gì ơi, vì vé của anh có vấn đề nên mời anh theo tôi một chuyến!”
Thẩm Lãng đang híp mắt nghỉ ngơi, nghe tiếp viên hàng không nói vé mình xảy ra vấn đề, trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên.
“Không phải chứ? Sao lúc lên máy bay tôi không nhận ra nhỉ?” Thẩm Lãng nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt tiếp viên hàng không hơi do dự, có điều vẫn lịch sự đáp: “À, có lẽ lúc đấy vẫn chưa phát hiện ạ! Xin anh hãy xách theo vali, sẽ giải quyết nhanh thôi ạ!”
Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, anh không hỏi vì sao, chỉ cầm theo chiếc balo nhỏ đứng lên theo cô ấy rời