Thẩm Lãng cười không giận, phất tay ra hiệu hai nhân viên bảo vệ lui ra ngoài.
Khi nhìn thấy cảnh này, Khổng Dương càng thêm đắc ý nói: "Thế mới đúng chứ, ra giá đi, tôi tuyệt đối sẽ không mặc cả!"
Thẩm Lãng cười lạnh, anh bình thản hỏi: "Ba triệu năm trăm nghìn tỷ, anh có không?"
Khổng Dương nghe con số này thì hơi ngẩn ra, nụ cười nhạo trên mặt lập tức biến mất.
"Thằng kia, anh bị ngu hả? Lại đòi ba triệu năm trăm nghìn tỷ.
Không ngại nói anh biết, chỉ cần ông đây muốn, một câu nói là có thể khiến anh biến mất khỏi đất Kinh Đô này.
Cho anh tiền là nể mặt anh lắm rồi." Khổng Dương lạnh lùng uy hiếp
Ở trong mắt anh ta, Thẩm Lãng là người không biết điều lại dám mở miệng đòi ba triệu năm trăm nghìn tỷ.
Thẩm Lãng cười khinh miệt hình như đám cậu ấm ở Kinh Đô bây giờ đều có chung tật xấu, luôn tưởng rằng Kinh Đô là địa bàn của nhà bọn họ.
Phải biết rằng Mộc Hồng Diệp đang đứng cạnh anh là người nắm quyền Tòa Sky Green, vậy mà tên Khổng Dương này còn dám đứng đây nói xằng nói bậy!
"Oắt con, mau cút đi! Hôm nay tôi mới về Kinh Đô, không muốn ra tay đánh người!" Thẩm Lãng cười mỉa, nắm tay Mộc Hồng Diệp chuẩn bị lên xe rời đi.
Khi thấy Thẩm Lãng và Mộc Hồng Điệp quay người rời đi, Khổng Dương đột nhiên giơ tay lên đánh về phía đầu Thẩm Lãng.
"Thằng rác rưởi như mày, hôm nay tao sẽ dạy mày cách làm người!"
Bốp!
Không ngờ Khổng Dương chưa kịp ra tay, Thẩm Lãng chợt xoay người đá một cú vào bụng Khổng Dương với tốc độ sét đánh.
Theo sau đó, Khổng Dương ngã vào đầu xe Ferrari, toàn bộ mặt trước của xe đều lõm một lỗ to!
Đau đớn ở bụng khiến sắc mặt Khổng Dương thay đổi, anh ta ngồi xổm xuống ôm bụng.
"Mày...!Mày...!Mẹ nó, mày dám đánh tao!" Khổng Dương cắn răng quát.
Lúc này, Thẩm Lãng bước đến trước mặt Khổng Dương, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra ý muốn giết người.
Người luôn kiêu ngạo như Khổng Dương sợ tới nỗi vội vã rụt cổ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi!
Phải biết rằng anh ta là cậu chủ của tập đoàn Khổng thị, có chuyện lớn gì mà chưa gặp qua.
Nhưng khi đối mặt với Thẩm Lãng, anh ta cảm nhận được luồng sát khí trước nay chưa từng có!
Khổng Dương lắp bắp hỏi Thẩm Lãng: "Mày...mày muốn làm gì?"
"Còn dám quấy rầy Mộc Hồng Diệp, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!" Thẩm Lãng lạnh giọng cảnh cáo.
Khổng Dương sợ đến mức như ve sầu mùa đông, yết hầu lên xuống nuốt nước miếng.
Thậm chí, anh ta chẳng chút nghi ngờ lời Thẩm Lãng nói.
Anh lười quan tâm tới loại người như Khổng Dương, vì Mộc Hồng Diệp đang đứng kế bên, anh không đinh dạy dỗ Khổng Dương nữa.
Tiếp theo, Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp lên xe rồi nghênh ngang rời đi.
Khổng Dương tức giận đến mặt mày xanh mét, mặc dù Thẩm Lãng bỏ đi khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm.
"Sớm muộn gì tao cũng sẽ chiếm được Mộc Hồng Diệp.
Cho dù không giành được trái tim cô ta, tao cũng sẽ chiếm thể xác của cô ta! Cứ chờ coi!" Khổng Dương nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Mộc Hồng Diệp vẫn còn cảm thấy sợ hãi trước dáng vẻ muốn giết người của Thẩm Lãng.
Thú thật rằng, dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Lãng rất đáng sợ.
"Nếu em không ở đó, anh sẽ giết anh ta sao?" Ngồi ở trong xe, Mộc Hồng Diệp bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Lãng cười hờ hững: "Dù sao ở Kinh Đô, anh đâu dám làm vậy."
Mộc Hồng Diệp dường như nghi ngờ câu trả lời của Thẩm Lãng, không có chuyện gì con trai của tộc Ngoan Nhân không dám, đừng thấy Thẩm Lãng nói không dám.
Trên thực tế, Mộc Diệp rất hiểu với tác phong của Thẩm Lãng, chỉ cần chọc anh nổi điên, chuyện gì anh cũng có thể làm được.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một quán ăn nổi tiếng ở Kinh Đô.
Từ nhỏ tới lớn, Thẩm Lãng đều thích tới đây ăn cơm.
Đam Mỹ Sắc
Tối đó hai người ăn cơm xong, khi đang chuẩn bị về nhà, Thẩm Lãng hơi dần dừ chưa lên xe.
“Làm sao vậy? Còn chưa lên xe?” Mộc Hồng Diệp ngồi bên ghế lái phụ nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng lắc đầu nói: “Hồng Diệp, em về trước đi, tối nay tôi không về!”
“Tại sao?” Hồng Diệp hết sức kinh ngạc.
Phải biết rằng Thẩm Lãng vừa trở về Kinh Đô, ngoài chỗ của cô ấy ra đâu còn nơi nào để đi.
Thẩm Lãng cười khổ, ban ngày còn dễ nói, nếu buổi tối vẫn ở chung phòng với Mộc Hồng Diệp, đến lúc đó bản thân khó tránh khỏi mất kiểm soát.
Mặc dù Mộc Hồng Diệp không từ chối anh, nhưng Thẩm Lãng không muốn làm chuyện có lỗi với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đặc biệt là họ vừa xa nhau chưa lâu.
“Đêm nay anh muốn đi gặp một người bạn, em về trước nhé!” Thẩm Lãng cười nói.
Mộc Hồng Diệp