Người phụ nữ kia nghe được lời của Mộc Hồng Diệp trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Mộc Hồng Diệp nói: “Cô nói ai không hiểu đạo lý hả, mau giải thích cho tôi.
”
Giải thích?
Để cho người nắm quyền tư bản Thiên Mạc ở Nam Hạ đứng ra giải thích, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài phỏng chừng không tới một ngày thì người phụ nữ này sẽ biến mất khỏi thế giới.
“Thưa cô, thật là xin lỗi, quả thật bộ quần này là hai vị đây nhìn trúng trước.
Cô có thể chọn một số kiểu dáng khác.
” Lúc này một người bán hàng đi tới trước mặt người phụ nữ kia nói.
Làm người bán các loại sản phẩm cao cấp, xa xỉ như này hàng ngày nhân viên đều tiếp xúc với những người giàu có, tố chất của những người đó đều rất cao quý.
Mà cố tình gây sự giống như người phụ nữ trước mặt này trong lòng người bán hàng vô cùng xem thường.
Nghe nói như thế mặt của Tề Tân và người phụ nữ kia đều vô cùng khó coi.
“Cô nói cái gì? Ý của cô là chúng tôi cố tình gây sự hay sao?” Người phụ nữ kia mang bộ dạng không buông tha cho người khác quát lên với người bán hàng.
“Cô có tin hay không bây giờ tôi liền khiếu nại cô.
” Tề Tân cũng vội vàng trợ giúp.
Nghe được ý tứ trong lời nói của hai người đó, người bán hàng cũng không nói gì, khóe miệng vẫn mỉm cười lễ phép, xoay người nói với Mộc Hồng Diệp: “Thưa hai anh chị, nếu hai người còn muốn bộ quần áo này bây giờ tôi có thể gói lại cho hai vị.
”
Mộc Hồng Diệp vô cùng hài lòng với cách xử lý của người bán hàng, cô ấy gật gật đầu nói: “Giúp tôi gói lại đi.
”
Rất nhanh người bán hàng đã gói quần áo cẩn thận mang tới trước mặt Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng.
Mà lúc này Tề Tân cũng đã hơi tức giận, anh ta biết bạn gái mình có chút quá đáng thật nhưng chuyện này người bán hàng rõ ràng chính là cố ý cho bọn anh ta xấu mặt.
Nhưng lại làm trò trước mặt Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng, rõ ràng là làm xấu mặt anh ta.
“Hôm nay cô dám đem bộ quần áo này cho anh ta, có tin hay không tôi dỡ bỏ cửa hàng của các người xuống.
” Tề Tân đứng lên, đẩy người bán hàng một cái, miệng thì vẫn hùng hùng hổ hổ nói: “Thật đúng là thiếu hiểu biết, tôi đường đường là cậu chủ của tập đoàn Tề thị thế nhưng một người bán hàng như cô dám khinh thường tôi hay sao.
”
Người bán hàng bị Tề Tân đẩy một cái liền loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, chân đi giày cao gót cũng bị đau một chút.
Thẩm Lãng đứng ở một bên cứ nghĩ sự việc đã kết thúc không nghĩ tới Tề Tân lại quá đáng như vậy, lại còn động chân động tay với nhân viên bán hàng, điều này làm cho anh không đứng yên được.
Đi tới trước mặt Tề Tân, Thẩm Lãng lạnh lùng nói: “Anh là một người đàn ông lại động tay động chân với một người phụ nữ, anh có còn là con người không?”
Tề Tân đánh giá Thẩm Lãng vài lần rồi khinh thường nói: “Cút đi, đùng ở nơi này làm chướng mắt tôi, nơi này không phải chỗ để anh thể hiện đâu.
”
Lúc này Mộc Hồng Diệp đã nâng người bán hàng đứng lên, dù sao sự việc cũng vì cô ấy mà xảy ra cho nên Mộc Hồng Diệp vẫn cảm thấy áy náy.
“Cô sao rồi, có muốn tôi đưa cô đến bệnh việc kiểm tra hay không?” Mộc Hồng Diệp nói
Người bán hàng lắc lắc đầu không nói gì, đối với sự việc này cô ấy cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Mà lúc này tính Thầm lãng đột nhiên tiến lên túm lấy cổ áo Tề Tân, bóp lấy cổ anh ta rồi lạnh giọng nói: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu hôm nay anh không xin lỗi cô ấy, tôi cũng không dám cam đoan rằng hôm nay anh không phải đến bệnh viện đâu.
”
Tề Tân biến sắc bởi vì chỉ một chút thôi anh ta đã bị Thẩm Lãng bóp cổ làm cho không thở nổi.
“Anh… anh làm cái gì, mau thả tôi ra.
” Tề Tân nói.
Mà lúc này người phụ nữ kia thấy bạn trai mình bị người khác túm cổ liền tháo giày cao gót ra đánh Thẩm Lãng.
Khi cô ta tiến lại Thẩm Lãng xoay mặt lại trừng mắt liếc cô ta một cái.
Một cái liếc mắt này làm cho người phụ nữ kia sợ tới mức toàn thân run lên, từ trong ánh mắt của Thẩm Lãng cô ta nhìn thấy một loại sát ý.
Loại sát ý này làm cho cô ta không rét mà run.
Tề Tân bị Thẩm Lãng bóp cổ bắt đầu cảm thấy hít thở có chút khó khăn, nếu cứ tiếp tục như vậy anh ta cảm thấy mình sẽ chết mất nên đành phải mở miệng cầu xin: “Được rồi… anh buông ra, tôi xin lỗi.
”
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt liền dùng sức buông Tề Tân ra, đem Tề Tân đến trước mặt người bán hàng nói: “Mau chóng xin lỗi, xong việc thì cút đi.
”
Hơi thở vừa mới được thông suốt Tề Tân há miệng thở hổn hển, nhìn thấu biểu tình nghiêm túc của Thẩm Lãng, Tề Tân nhận thấy năng lực chính mình không thể đánh thắng được Trầm Lãng.
Tục ngữ nói hảo