“Nếu không thuận tiện thì tôi, tôi tới khách sạn ở cũng được.
Chỉ là chuyện lần trước khiến tôi rất sợ ở một mình!” Vinh Y thấy Thẩm Lãng do dự không quyết, vội vã giải thích.
Với chuyện bị bắt cóc lần trước, Vinh Y tương đối vô tội.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ thở dài, nhíu mày nói: “Nhưng lại không quá thuận tiện, chỉ là một người con gái như cô ở với tôi, cô không sợ xảy ra cái gì à?”
Vinh Y mặt mày hơi đỏ, thấp giọng nói: “Tôi tin tưởng anh không phải người như thế!”
“Lẽ nào người xấu đều viết trên mặt sao?” Thẩm Lãng hỏi.
“Dù gì tôi đều tin anh không phải là người xấu, nếu anh là người xấu, tôi...!tôi chịu thôi!” Vinh Y nói xong, sắc mặt càng đỏ hơn.
Đối với tâm tư của chính mình, Vinh Y từ trước tới nay không che dấu chút nào, những năm nay người theo đuổi cô ta vô số, nhưng khiến cô ta theo đuổi ngược lại, Thẩm Lãng lại là người đầu tiên!
Nữ thần trong lòng đàn ông thật sự rất lạnh lùng sao? Chẳng qua là cô ấy không có hứng thú với anh thôi, gặp người đàn ông mình thích, nữ thần cũng sẽ trở nên vô cùng chủ động.
Buổi tối có hơi lạnh, Vinh Y mặc rất phong phanh, Thẩm Lãng không đành lòng để Vinh Y chịu lạnh như vậy, chỉ đành mở cửa, để Vinh Y vào trong biệt thự.
Vào trong biệt thự rồi, Vinh Y không ngờ biệt thự của Thẩm Lãng trống vắng thế này.
"Biệt thự to thế này mà chỉ mình anh ở?" Vinh Y hỏi
Thẩm Lãng gật đầu.
"Người có tiền thật sướng...!nếu tôi có cái nhà lớn thế này ở Kinh Đô thì còn đi làm cái gì cơ chứ!" Vinh Y cảm thán nói.
Thẩm Lãng cười, nói: "Dựa vào điều kiện của cô, tìm người có tiền chắc là không khó nhỉ?"
"Anh xem tôi thành người gì rồi, tuy có rất nhiều người có tiền theo đuổi tôi, nhưng tôi chẳng nhìn trúng ai, thứ như tình yêu không phải cứ dùng tiền cân đo là được!" Vinh Y vẻ mặt nghiêm túc nói.
Thẩm Lãng sửng sốt, không nghĩ tới Vinh Y nhìn bên ngoài có vẻ phóng khoáng vâyh mà còn có giá trị quan đúng đắn vậy.
"Cô ở phòng tầng hai đi!" Thẩm Lãng đưa Vinh Y tới phòng ở tầng hai.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, Vinh Y định xuống tầng xem Thẩm Lãng đang làm gì.
Xuống tới tầng, Vinh Y liền nhìn thấy Thẩm Lãng không còn ở phòng khách nữa, mà đã về phòng nghỉ ngơi rồi.
Ánh mắt Vinh Y không khỏi hiện một tia mất mát.
Sáng ngày hôm sau, lúc Vinh Y còn chưa rời giường, Thẩm Lãng đã về sau khi tập luyện buổi sáng, còn mua chút đồ ăn sáng đặt lên bàn.
Hôm nay Thẩm Lãng không trực tiếp tới tập đoàn Phi Vũ, mà là tới câu lạc bộ Thịnh Thế do Kim Nam mở ở Kinh Đô.
Nơi này bình thường mở ra với hội viên, sẽ cung cấp cho khách hàng rất nhiều sự phục vụ xa xỉ.
Hơn nữa bởi vì nơi này có sự bảo đảm an toàn cực kì, cho nên cũng có rất nhiều nhân vật lớn với giới quyền thế ở Kinh Đô tới giao dịch bí mật.
Có thể nói nơi này là chỗ nhiều bí mật nhất cả Kinh Đô.
Vào câu lạc bộ rồi, lễ tân tiếp đãi rất lịch sự tiến lên tiếp đón.
"Xin chào ngài, xin đưa thẻ hội viên của ngài ra!" Lễ tân nữ lịch sự nói.
"Không có thẻ hội viên, tôi tới tìm Kim Nam!" Thẩm Lãng lạnh nhạt nói
Mới sáng ra, khách tới câu lạc bộ không nhiều, nhưng vừa vào cửa đã tìm ông chủ, loại chuyện này, nữ tiếp tân là gặp lần đầu.
"Xin lỗi ngài, không có thẻ hội viên không thể vào!" Nữ tiếp tân nói.
"Tôi tới tìm Kim Nam, cô không nghe rõ à?" Thẩm Lãng hơi không kiên nhẫn nói.
Mà vào lúc này, từ tầng trên câu lạc bộ có mấy người dáng vẻ du côn đi xuống, đang hút thuốc chuyện đi xuống tầng.
Vừa xuống dưới tầng, trong đó có một tên du côn thấy Thẩm Lãng đứng ở cửa, liền mở miệng nói: "Bây giờ câu lạc bộ còn chưa buôn bán, mày tới làm gì?"
Chưa đợi Thẩm Lãng giải thích, lễ tân nữ đã dẫn đầu mở miệng trước: "Ngài đây không có thẻ hội viên, còn muốn gặp ông chủ!"
Nghe được câu này, mấy tên côn đồ nhìn nhau sửng sốt, đánh giá Thẩm Lãng vài lần.
Kim Nam là ông chủ của câu lạc bộ, cũng là nhân vật lớn làm mưa làm gió ở Kinh Đô hiện nay, đâu có thể nói gặp liền gặp được, mà còn sớm thế này, ông chủ bình thường còn đang nghỉ ngơi!
"Mày là cái thá gì, mở miệng ra liền muốn gặp ông chủ của bọn tao, khẩu khí không nhỏ nhỉ." Tên du côn khinh thường nói với Thẩm Lãng.
Mà vài người bọn họ cũng là vẻ mặt không hiền lành, khiêu khích nhìn