Chu Bạch biết Kim Nam không muốn vì vậy mà đắc tội với người của nhà họ Lý, làm như vậy anh ta có thể không đắc tội với mình và cũng có thể không đắc tội với Lý Văn.
Cái người Kim Nam này thật sự rất thông minh.
“Vậy được rồi, bây giờ tôi gọi người đến.
Chỉ cần người của tôi đến, tôi có thể đảm bảo nhà họ Chu sẽ không làm khó ông chủ Kim.” Chu Bạch cười nói.
Kim Nam cũng không nói gì mà làm tư thế tay “xin cứ tự nhiên”.
Chu Bạch cũng không hề do dự gì, anh ta cầm điện thoại lên đưa cho mấy tên vệ sĩ của nhà họ Chu.
Chưa đến mười phút sau, đám người đó lần lượt đi vào trong phòng.
“Ông chủ Chu đúng là người cẩn thận, vì để đối phó với một người mà tìm biết bao nhiêu người đến như vậy.” Kim Nam nói.
Vẻ mặt của Chu Bạch hơi xấu hổ, anh ta không nói gì mà dẫn người đi ra khỏi phòng.
Qua lần trước Chu Bạch bết Thẩm Lãng sẽ ra đòn, lần này anh ta không dám khinh thường nữa.
Mặc dù làm như vậy hơi mất mặt, nhưng có thể xử ý Thẩm Lãng thì Chu Bạch cũng không để ý gì nhiều những thứ này.
Mục đích của đoàn người này rõ ràng là đi về phía phòng của Thẩm Lãng.
Một nhóm người đến trước phòng, sau khi chắc chắn với Kim Nam là phòng của Thẩm Lãng lần nữa, lúc này Chu Bạch mới vẫy tay tỏ ý ra tay.
Rầm!
Cánh cửa của căn phòng trực tiếp bị người mà Chu Bạch mang đến đá bay ra, cả đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Lúc này trong căn phòng chỉ có một mình Thẩm Lãng ngồi đó.
Chu Bạch hơi ngạc nhiên, ai lại rảnh rỗi đến nỗi một mình đến đây thuê một căn phòng?
Hơn nữa trong căn phòng này cũng không hề có tiếng âm nhạc gì.
Chu Bạch gật đầu rất hài lòng với Kim Nam, cho rằng tất cả những điều này là do Kim Nam sắp xếp.
Chu Bạch đi vào trong văn phòng, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Lãng và nở nụ cười chế nhạo: “Nhóc con, không ngờ lại gặp mặt nhau ở đây.”
“Các anh cũng chậm quá, tôi sắp không kiên nhẫn chờ đợi được nữa rồi.
Nhưng xem qua ngày hôm nay anh lại cẩn thận mạng theo nhiều người như vậy.” Thẩm Lãng cười nói.
Chu Bạch nhíu mày hỏi: “Anh đang đợi chúng tôi?”
“Nếu như anh đã tìm đến tận cửa thì tôi cũng phải cho anh thể diện, đúng không Kim Nam?” Thẩm Lãng ung dung thong thả nói với Kim Nam.
Kim Nam hơi ngẩn ra, không ngờ vào lúc này Thẩm Lãng lại kéo mình ra.
Lúc đầu Kim Nam còn nghĩ nếu như lần này Thẩm Lãng xử lý Chu Bạch thì mình vẫn còn có thể không bị lộ quan hệ với Thẩm Lãng, như vậy sẽ không bị nhà họ Chu báo thù.
Nhưng hôm nay xem ra hoàn toàn không thể nữa.
“Cậu Thẩm, anh khách khí rồi.” Kim Nam nói.
Lần này dường như Chu Bạch đã hiểu ra, anh ta quay đầu hỏi Kim Nam: “Ông chủ Kim, anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn ra tay với tôi sao?”
Trước mắt có hơn chục tên vệ sĩ của mình đang ở đây nên đương nhiên trong lòng Chu Bạch cũng được tăng thêm sức mạnh, khi đối mặt với Kim Nam cũng không hề sợ hãi gì.
“Một mình tôi cũng đủ để đối phó với đám rác rưởi các anh ròi.” Chưa để Kim Nam lên tiếng, Thẩm Lãng đã trực tiếp nói ra.
“Bản thân anh?” Chu Bạch nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Nhóc con à, có phải mắt anh bị đui hay là bị mù rồi không? Anh xem thử xem tôi mang theo bao nhiêu người đến đây?”
“Bao nhiêu người thì cũng chỉ là con kiến mà thôi, đạp chết một con hay đạp hết hai mươi con cũng chỉ bằng một cước.” Thẩm Lãng nói.
Vẻ mặt Chu Bạch rất lạnh lùng, cười nhạo nói: “Nhóc con, anh cũng điên cuồng lắm, đừng tưởng rằng Mộc Hồng Diệp có thể bảo vệ anh.
Ngày hôm nay cho dù tôi có giết chết anh thì cũng không có ai biết cả.”
“Chu Bạch, anh thật sự nên học hỏi Lý Văn.
Ít nhất cậu ta còn hông minh hơn anh rất nhiều.” Thẩm Lãng vừa dứt lời, người của Chu Bạch đã lao lên trước mặt anh.
Những trước mặt Thẩm Lãng, những tên vệ sĩ của nhà họ Chu hoàn toàn không khác gì con kiến, bọn họ thay nhau hét lên thảm thiết.
Chưa đến một phút sau, mười mấy tên vệ sĩ đã hoàn toàn nằm gục xuống đất.
Chu Bạch ngây ngốc nhìn.
Trước kia Kim Nam đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Thẩm Lãng, nhưng lần này khi nhìn thấy Thẩm Lãng ra tay lần nữa anh ta vẫn vô cùng khiếp sợ.
“Anh… Sao anh lại lợi hại như vậy?” Chu Bạch trố mắt đứng nhìn và nói.
“Chỉ còn lại một mình anh, nếu như anh muốn thể hiện thì chi bằng thể hiện một chút đi.” Thẩm Lãng nói.
Nghe thấy lời nói của Thẩm Lãng, Chu Bạch sợ hãi đến nỗi lùi về phía sau mấy bước.
Anh ta không ngờ Thẩm Lãng lại lợi hại như