Siêu Cấp Thiếu Gia

Tiệc Mừng Thọ


trước sau



Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, không biết làm sao thầy biết được việc này, nhưng cũng đâu có nhất thiết phải nói chi tiết việc mình nói dối như vậy chứ.

"Quạt Thất Tuyệt đúng là đang ở trong tay con, nhưng vụ làm ăn này không công bằng! Quạt Thất Tuyệt chỉ đổi lấy bình Cửu Hoa thì thiệt cho con quá rồi!" Thẩm Lãng nói.

"Còn cả đỉnh đồng thời Nguyên, bạch ngọc thời Đường, bình sứ thời Tống của thầy nữa…" Thôi Lão Quỷ thuộc lòng những thứ từng bị Thẩm Lãng lừa đi cứ thế đọc hết ra
"Được rồi! Con đổi!" Thẩm Lãng không còn gì để nói.

Nếu Thôi Lão Quỷ còn tiếp tục nói, không chừng một lúc nữa mình đồng ý rồi thì thầy cũng sẽ không đồng ý.

Thôi Lão Quỷ trong lòng âm thầm đắc ý, mấy năm nay Thẩm Lãng đã lừa lấy đi không biết bao nhiêu thứ từ tay mình, lần này cũng xem như khó có được một lần lấy lại vốn
Thẩm Lãng lúc này vào lại trong xe, lấy quạt Thất Tuyệt ra.

Ngay từ lúc mới đến, Thẩm Lãng đã dự định sẵn sau khi lấy được bình Cửu Hoa sẽ cho Thôi Lão Quỷ nhìn xem cây quạt này.

Nhưng chỉ là nhìn xem, anh cũng không ngờ rằng sẽ bị Thôi Lão Quỷ "đổi" đi mất.


Vừa nhìn thấy Thẩm Lãng cầm quạt Thất Tuyệt bước đến, Thôi Lão Quỷ từ trên ghế đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trong tay Thẩm Lãng, một chút cũng không dời đi nơi khác.

"Đúng là một thứ tốt…" Thôi Lão Quỷ tán thưởng nói.

"Đừng nhìn nữa, dùng bình Cửu Hoa để đổi là ý của thầy cơ mà!" Thẩm Lãng nói xong lại đoạt lấy cây quạt từ trong tay Thôi Lão Quỷ.

Thôi Lão Quỷ lúc này mới đành không nỡ mà nhìn chiếc quạt, xoay người từ một chiếc rương trong góc lấy ra bình Cửu Hoa đưa cho Thẩm Lãng nói: "Không nghĩ đến bảo vật của nhà họ Tô lại ở trong tay con, tên nhóc con này cũng có bản lĩnh đấy chứ!"
Thẩm Lãng mỉm cười, cầm lấy bình hoa cẩn thận đặt vào trong xe.

Có quạt Thất Tuyệt, Thôi Lão Quỷ không hề quan tâm đến việc Thẩm Lãng đi hay ở, cầm cây quạt vào phòng bắt đầu nghiên cứu
Hôm sau, tại khách sạn Yến Vân ở Kinh Đô.

Là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở Kinh Đô, khách sạn Yến Vân hôm nay từ trên xuống dưới, đến ngay cả ông chủ cũng tự mình đến sảnh lớn nghênh đón những vị khách hôm nay sẽ đến
Mục đích những người này đến đây hôm nay là bởi vì Vân Lão, một trong mười trưởng lão của gia tộc Ngoan Nhân
Vân Lão đã chăm sóc từ khi Thẩm Lãng còn nhỏ, vào lúc phần lớn trưởng lão đều xem trọng Thẩm Tư Nguyên, nguyên lão lại càng xem trọng Thẩm Lãng.

Cũng bởi vì có sự bảo vệ của nguyên lão, Thẩm Lãng mới có được cơ hội chứng minh bản thân với mọi người trong gia tộc
Bởi vì ở Kinh Đô số người biết về người của gia tộc Ngoan Nhân đã ít lại càng ít hơn, cho nên người đến đây cũng không nhiều, nhưng đều là những nhân vật lớn ở khắp năm châu bốn bể
Lúc này ngay tại cổng khách sạn Yến Vân, một hàng vệ sĩ dàn trận túc trực
Hôm nay trừ việc tiếp đón khách đến tham gia lễ mừng thọ, khách sạn Yến Vân không tiếp bất cứ ai.

"Xin lỗi, nơi này không được chụp ảnh!"
Vài người qua đường tò mò giơ điện thoại lên, muốn chụp ảnh đăng lên cho bạn bè xem, nhưng chưa kịp bấm chụp đã có hai vệ sĩ vây quanh.

Người qua đường tuy rằng không hờn giận, nhưng nhìn thấy sắc mặt không thiện lành gì của vệ sĩ, đành phải thu điện thoại lại cúi đầu vội vàng rời đi.

Lúc này, Thẩm Lãng cũng lái xe đến trước cửa khách sạn, cầm bình Cửu Hoa, vừa vào cửa đã bị vệ sĩ ngăn lại
"Thưa anh, hãy cho tôi xem thiệp mời của anh" Vệ sĩ nói.


Thẩm Lãng lấy trong túi ra một tấm thiệp màu tím, đưa tới.

Trong khoảnh khắc vệ sĩ nhìn thấy tấm thiệp mời, vẻ mặt vốn rất nghiêm túc chợt trở nên bối rối
Tấm thiệp mời này không giống với những vị khách khác, chỉ có những người nội bộ trong gia tộc mới có thể có.

"Anh Thẩm, xin lỗi đã để anh phải đợi lâu, mời anh theo tôi sang bên này…" Vệ sĩ cung kính nói, chuẩn bị đưa Thẩm Lãng vào trong sảnh tiệc.

Thẩm Lãng cười nhạt nói: "Anh cứ ở đây xem tình hình đi, tôi tự đi vào được rồi!"
Vệ sĩ gật đầu, yêu cầu của Thẩm Lãng anh ta tự nhiên sẽ nghe theo.

Khách mời trong các sảnh tiệc lớn nhỏ đều đã đến gần hết, chị còn chờ đợi sự xuất hiện của thọ tinh ngày hôm nay - Vân Lão.

Trong đám người, Thẩm Lãng còn

ngoài ý muốn nhìn thấy một người khiến anh rất kinh ngạc, Chu Cẩn!
Thân phận của Chu Cẩn vốn dĩ không thể tham gia vào yến hội có cấp bậc thế này được!
Bởi vì đến nơi này tham gia bữa tiệc đều là đại diện của những gia tộc đang ở ẩn của Hoa Hạ, một ít vị là những ông chủ lớn, đều là những nhân vật có ảnh hưởng lớn trên thế giới.

Người mời Chu Cẩn đến đây không phải ai khác, chính là Thẩm Tư Nguyên.

Mà mục đích của Thẩm Tư Nguyên rất rõ ràng, đó là để Chu Cẩn biết rõ thân phận của mình, để ông ta có thể đứng về phía mình trong việc đối phó Thẩm Lãng.

Chu Cẩn lúc này đang bắt chuyện với những nhân vật lớn, xem ra vẫn là bộ dáng nịnh bợ, dù sao so với những người này Hội phó Hiệp hội liên minh thương nhân vẫn chưa được xem là gì cả.

"Anh Thẩm, Vân Lão mời anh!" Thẩm Lãng vừa vào cửa đã bị quản gia bên cạnh Vân Lão mời sang, cho nên Chu Cẩn không chú ý tới Thẩm Lãng đã đến.

Đi theo quản gia, Thẩm Lãng đi tới một căn phòng riêng đã được bao sẵn trên lầu.

Ngồi trong phòng riêng là một cụ già tóc bạc phơ, ánh mắt quắc thước, trông rất nhân hậu, không ai tưởng tượng nổi một ông lão hiền lành như đã từng là cường giả làm chủ đất Hoa Hạ khi còn trẻ.

Thấy Thẩm Lãng vào, ông lão chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vui vẻ và tán thưởng
"Ông nội vân, sinh nhật vui vẻ!" Thẩm Lãng cười đi lên phía trước, đưa món quà trong tay sang.


Vân Lão cười gật gật đầu, bảo quản gia nhận lấy món quà Thẩm Lãng mang đến.

"Lâu như vậy còn chưa đến gặp ông, ông còn tưởng cháu quên mất lão già này rồi!" Vân Lão cười nói.

"Sao lại thế được, chỉ là gần đây bận rộn nhiều việc, mong ông nội Vân đừng phiền lòng!" Thẩm Lãng nói.

Sau khi ngồi xuống, Vân Lão chậm rãi nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: "Nghe nói tập đoàn Phi Vũ gần đây gặp phải một số vấn đề?"
Đối với những việc Thẩm Lãng gặp phải ở Kinh Đô, Vân Lão vẫn luôn chú ý đến, nhưng bởi vì những quy tắc khảo hạch nên ông không thể ra tay, hơn nữa ông càng thêm tin tưởng rằng với năng lực Thẩm Lãng, anh có thể xử lý tốt việc này.

Thẩm Lãng cười gật đầu nói: "Sau lưng có vài người giở chút thủ đoạn mà thôi, ông nội Vân yên tâm, con có thể xử lý được!"
"Thỉnh thoảng vào những lúc cần thiết ông sẽ ra tay giúp cháu, bởi vì những người đó vi phạm quy tắc trước, vậy nên bọn họ sẽ không nói gì đâu!" Vân Lão chậm rãi nói.

Thẩm Tư Nguyên và nguyên lão giở trò sau lưng có thể giấu được người khác nhưng không thể giấu được ông
Thẩm Lãng mỉm cười, lắc đầu, nói: "Ong biết đốt người những cũng tạo ra mật, đến lúc thích hợp, cháu chỉ cần lấy mật ong đi là được rồi.

"
Lúc Vân Lão nghe như vậy, vẻ mặt vốn dĩ đang thong thả đột nhiên sửng sốt một chút, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ông không biết kế hoạch của Thẩm Lãng, nhưng ông biết Thẩm Lãng đối phó với những việc thế này hoàn toàn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

"Nếu đã như vậy thì ông sẽ chờ xem, đúng là ông đã không nhìn lầm người!" Vân Lão cười nói.

Hai người hàn huyên một lúc, quản gia mới đi đến bên cạnh Vân Lão nhắc nhở: "Thời gian sắp đến rồi, Vân Lão nên đi xuống cùng chào hỏi mọi người rồi!".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện