Bộ dáng quỳ khóc cầu xin ở đó của cha con hai người thu hút sự chú ý của người qua đường.
Nếu như không phải bọn họ hiểu rõ sự tình trước đó, thật sự sẽ cảm thấy cảm thấy thương xót hai người này.
"Trong vòng ba ngày nhà hàng phải hoàn hảo như lúc đầu.
Tổn thất trong ba ngày này các người sẽ phải bồi thường gấp mười lần.
Nếu không, nhà họ Phạm các người đợi ông nội tôi tìm tới cửa đi!" Yến Khả Nhi nói.
Nghe đến đây, hai cha con gật đầu như củ tỏi, đừng nói mười lần, cho dù là trăm lần bọn họ cũng không dám cự tuyệt!
“Cám ơn cô Yến, chúng tôi nhất định sẽ làm được!”
“Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo giá cả mà bồi thường, không không… Bồi thường gấp mười lần!”
Cha con hai người liên tục cảm ơn.
Yến Khả Nhi nhìn hai người họ, cũng không muốn ở trong này lâu thêm nữa.
Quay lại nói vài câu với quản lý nhà hàng rồi bỏ đi.
Nhìn thấy xe của Yến Khả Nhi đã đi xa, cha con hai người mới dám đứng dậy, thần sắc hoảng loạn rời khỏi nhà hàng.
Cùng lúc đó, Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp đã về tới biệt thự Thiên Vân Sơn, chiếc G – Class bị va chạm thảm thương cũng được Thẩm Lãng cho người đưa đến xưởng sửa chữa.
Trong biệt thự, Thẩm Lãng uể oải nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, Mọc Hồng Diệp đi vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn để ăn cùng Thẩm Lãng, dù sao thì bữa cơm vừa rồi tất cả mọi người cũng không có ăn no.
Chẳng mấy chốc, hai món đơn giản và một món canh đã được dọn ra, màu sắc và hương vị đều không chê vào đâu được.
"Tay nghề của Hồng Diệp càng ngày càng tốt..." Thẩm Lãng đi tới bàn không khỏi tán thưởng.
Mộc Hồng Diệp có chút ngại ngùng trước lời khen của Thẩm Lãng, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.
Đối với cô, sự nghiệp dù có thành công đến đâu cũng không thể sánh bằng một lời khen ngợi của Thẩm Lãng.
“Em biết anh nói ngọt, mau ăn đi!” Mộc Hồng Diệp vẻ mặt cưng chiều nói.
Thẩm Lãng ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Chẳng mấy chốc, thức ăn trên bàn đã bị chén sạch.
“Hồng Diệp, em có biết kẻ thù nào của nhà họ Yến ở Kinh Đô không?” Sau khi ăn uống no nê Thẩm Lãng mở miệng hỏi.
"Điều này em quả thực cũng không rõ lắm, nhưng nhà họ Yến luôn rất khiêm tốn.
Hẳn là không có kẻ thù gì đâu.
Anh là đang lo lắng cho Yến Khả Nhi hả?" Mộc Hồng Diệp hỏi.
Thẩm Lãng sờ sờ chóp mũi của mình, chậm rãi nói: "Cũng chưa đến mức lo lắng.
Chỉ là ở Kinh Đô mà ngang nhiên lộ liễu ra tay giết người như vậy.
Thật sự rất độc ác, chúng ta không thể không đề phòng!"
Hôm sau...
Lễ khánh thành tòa nhà yến Gia tại hiện trường có rất nhiều ô tô hạng sang đậu san sát nhau, trong bãi đậu xe to như vậy mà vẫn rất khó tìm được chỗ đậu.
Hôm nay, những người đến tham gia sự kiện đều là những nhân vật có tiếng ở Kinh Đô.
Cùng đi với Thẩm Lãng là Thượng Bân, thay mặt cho Tập đoàn Phi Vũ.
Ngay khi bước vào tòa nhà của tập đoàn Yến Thị, một người tiếp đãi của nhà họ Yến đã tiến lên.
"Cậu Thẩm, xin chào! Ông Yến mời anh lên lầu nghỉ ngơi!" Người trung niên tiếp đãi vô cùng lễ phép nói.
Thẩm Lãng và Thượng Bân sửng sốt nhìn nhau.
Tập đoàn Phi Vũ từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với nhà họ Yến, cho nên tự nhiên có chút kinh ngạc ngoài ý muốn đối với lời mời của ông Yến.
"Cậu Thẩm, tôi sẽ đi lên cùng anh..." Thượng Bân thấp giọng nói.
Thẩm Lãng xua tay, nếu như nhà họ Yến muốn đối phó với mình thì không cần thiết phải tự mình mời loại đến tham gia loại yến tiệc này.
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta cứ gặp mặt thôi!” Nói xong, Thẩm Lãng đi theo người đàn ông trung niên lên lầu, đến phòng riêng trên lầu hai.
Cánh cửa bị đẩy ra, một ông lão đang ngồi trên ghế sô pha, mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt sáng ngời, toàn thân cao thấp toát ra hơi thở bề trên.
Ông già là Yến Vân Hãi, trưởng tộc họ Yến ở Kinh Đô.
Ông cũng là một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh của Kinh Đô trong nhiều thập kỷ.
“Ông chủ, cậu Thẩm đến rồi!” Người đàn ông trung niên nói, sau đó đóng cửa rời khỏi phòng riêng.
Đúng lúc này, nhìn thấy Thẩm Lãng đi vào, Yến Vân Hải vội vàng đứng dậy chào hỏi.
"Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.
Không ngờ anh Lãng lại trẻ như vậy!" Yến Vân Sơn ân cần nói.
“Ông Yến khen sai rồi, ở trước mặt ông tôi còn kém xa!” Đối với ông cụ này, Thẩm Lãng