Lý Văn nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Đối với Thẩm Lãng và tập đoàn Phi Vũ đúng là không có lợi ích gì.
“Vậy… vậy để sau em nói với Bạch Trạch một tiếng!” Lý Văn nói.
“Nhà họ Bạch?”
Thẩm Lãng sờ sờ chóp mũi, tiếp tục nói: “Cậu nói với anh ta, hẹn thời gian rồi dẫn anh ta tới đây đi!”
Trong lòng Lý Văn không khỏi vui mừng, không ngờ Thẩm Lãng sẽ đồng ý.
“Đại ca, anh nói thật sao?” Lý Văn có chút bất ngờ không thể tin nổi.
Thẩm Lãng cười khổ một tiếng nói: “Nếu như tôi gặp không phải là khiến người ta không nể mặt cậu rồi sao Lý Văn?”
Lý Văn cười ha hả, liên tục xua tay nói: “Đại ca, sao anh lại nói như vậy! Hiện giờ ở Kinh Đô ai mà dám không nể mặt em chứ, có điều cũng đều là nhờ đại ca cả!”
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lý Văn lập tức thông báo mọi chuyện cho Bạch Trạch.
Trong điện thoại, Bạch Trạch không ngừng rối rít cảm ơn Lý Văn, nói cái gì mà phải mua một chiếc xe thể thao để cảm ơn Lý Văn.
Lý Văn đương nhiên vui vẻ nhận lấy, loại chuyện này cũng đâu thể làm không công được!
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Lãng tập thể dục buổi sáng xong, khi chuẩn bị trở lại biệt thự, đột nhiên thấy một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa biệt thự.
Cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng, chân đi giày thể thao vải.
Vì đang quay lưng về phía Thẩm Lãng nên anh không nhìn rõ diện mạo của cô gái.
Trong lòng Thẩm Lãng thầm kinh ngạc, ai mà có thể tới cửa biệt thự nhà người khác sớm như vậy chứ?
Đi tới trước cửa biệt thự, trong lòng Thẩm Lãng lại cười khổ không thôi, bởi vì người tới là Yến Khả Nhi.
Chỉ là hiện giờ Yến Khả Nhi trang điểm không giống thường ngày, hoàn toàn là hình tượng một cô gái ngoan ngoãn.
Cho nên nhìn qua dáng vẻ Thẩm Lãng cũng không nhận ra được.
“Cô tới nơi này làm gì?” Thẩm Lãng hỏi.
Yến Khả Nhi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ông… muốn cùng anh đi câu cá! Tôi gọi điện thoại cho anh không được, cho nên… cho nên bèn tới đây!
Tập thể dục buổi sáng nên đương nhiên Thẩm Lãng sẽ không mang theo điện thoại bên mình.
“Cô cảm thấy tôi sẽ biết câu cá sao?”
Thẩm Lãng không biết nói gì, bản thân anh đối với mấy hoạt động dưỡng lão đó thật sự không có hứng thú, vậy mà Yến Vân Sơn cũng có thể nghĩ ra việc muốn câu cá cùng anh!
Yến Khả Nhi cắn môi nói: “Ông hẹn anh câu cá chắc chắn là có việc muốn nói cùng anh, anh có biết câu cá hay không cũng không sao cả!”
Thẩm Lãng thấy Yến Khả Nhi nói vậy có chút sửng sốt, cười khổ nói: “Vậy thì cô cứ nói thẳng là ông cô muốn gặp tôi là được…”
Đối với chuyện khế ước Thiên Lộc, đặc biệt là tại sao nó có thể rơi vào tay nhà họ Yến, Thẩm Lãng còn rất nhiều nghi vấn.
Chỉ là gần đây bận quá không có thời gian, lần này nhân tiện cũng muốn đi hỏi Yến Vân Sơn cho rõ.
Nhìn thấy Thẩm Lãng đi vào biệt thự, Yến Khả Nhi không đi theo vào.
Cô ấy cho rằng Thẩm Lãng sẽ ở cùng Mộc Hồng Diệp, cho nên mình đi vào sẽ có chút xấu hổ.
“Vào đây chờ đi, ít nhất cũng phải để tôi tắm rửa thay quần áo cái đã chứ!” Giọng nói Thẩm Lãng truyền tới từ phía sau cánh cửa.
Yến Khả Nhi do dự một chút rồi mới tiến vào biệt thự.
Bên trong biệt thự, Thẩm Lãng đã đi lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Yến Khả Nhi nhân cơ hội này đi dạo một vòng quanh biệt thự.
Phát hiện nơi này ngoại trừ Thẩm Lãng thì không có ai sống nữa.
“Không ngờ lại sống một mình…” Không biết vì sao, trong lòng Yến Khả Nhi đột nhiên dâng lên một cảm giác đắc ý.
Thẩm Lãng rất nhanh đã thay quần áo xong, cùng Yến Khả Nhi rời khỏi biệt thự, lái xe tới vùng ngoại ô Kinh Đô.
Ánh nắng chan hòa, nơi câu cá là một hồ nước nhỏ được bao bọc bởi bốn phía là núi.
Tuy rằng hồ nước không lớn nhưng khung cảnh xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Lúc này Yến Vân Sơn thả một mồi câu ra, ngồi ở ghế dựa, quan sát động tĩnh phía cần câu.
Yến Vân Sơn vô cùng nghiêm túc, ngay cả Yến Khả Nhi và Thẩm Lãng đi tới bên cạnh ông ta ông ta cũng không chú ý.
“Ông ơi!”
Nghe Yến Khả Nhi gọi, Yến Vân Sơn mới phục hồi tinh thần, vội vàng buông cần câu, có chút áy náy tươi cười xin lỗi Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm Lãng, bảo cậu tới câu cá với ông già này không làm chậm trễ chuyện của cậu chứ!”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười nói: “Ông Yến Vân Sơn khách sáo rồi…”
Yến Khả Nhi đưa Thẩm Lãng tới đây rồi đi tới xe ngồi.
Ngồi bên cạnh Yến Vân Sơn, Thẩm Lãng cũng không cầm lấy cần câu Yến Vân