Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Thẩm Lãng lộ ra một ý cười dữ tợn.
“Thẩm Tư Nguyên, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu...” Lần đầu tiên Thẩm Lãng nổi lên ý muốn giết người mạnh mẽ như vậy đối Thẩm Tư Nguyên.
Nhiều năm qua, Thẩm Tư Nguyên vẫn luôn âm thầm chơi xấu Thẩm Lãng.
Tuy rằng Thẩm Lãng cực kỳ chán ghét cậu ta, nhưng để ý đến dòng máu thân cận chảy trên người cậu ta, anh chưa từng có ý muốn giết người này!
Nhưng lúc này đây, Thẩm Tư Nguyên lại chạm vào vảy ngược của anh, thứ đang chờ cậu ta chính là lửa giận bùng cháy của Thẩm Lãng.
Thời gian hẹn gặp nhau với Thẩm Tư Nguyên còn chưa tới, Thẩm Lãng đã lái xe đi tới nơi Vân Lão ở.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Lão chính là người mà Thẩm Lãng tin tưởng nhất, Thẩm Lãng cũng không có bất kì điều gì giấu giếm Vân Lão cả.
Rầm!
“Tên Thẩm Tư Nguyên khốn nạn này!” Khuôn mặt Vân Lão âm trầm, ném cái ấm trà tử sa trong tay vỡ tung tóe trên mặt đất.
“Hiện tại tôi sẽ đi bẩm báo với mười lão gia tộc!” Vân Lão đứng dậy.
“Vân Lão, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Hơn nữa hiện tại không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh chuyện này là do Thẩm Tư Nguyên làm cả.
Làm không tốt còn có thể rút dây động rừng, khi đó thầy tôi sẽ gặp nguy hiểm!” Thẩm Lãng nói.
Vân Lão nghe thấy vậy, hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng xuống" “Lần này cậu định làm thế nào?”
“Giết!”
Một chữ đơn giản, lại lộ ra sát ý vô tận.
“Buông tay đi làm đi, cho dù người trong gia tộc biết, tôi cũng sẽ cố gắng theo chân bọn họ chu toàn...” Vân Lão nói.
“Cảm ơn Vân Lão!” Thẩm Lãng đứng dậy rời đi.
Cùng lúc đó, ảnh đường bên kia cũng truyền tin tức đến đây.
Nơi Thi Bất Du bị giam giữ đã được gửi cho Thẩm Lãng.
Sau khi có được định vị, một mìn Thẩm Lãng lái xe đuổi qua đó.
Địa điểm của biệt thự có chút hẻo lánh, nơi này cũng chẳng phải là khu kinh đô người giàu có, thân phận của Thẩm Tư Nguyên ở nơi này thật sự xem như tương đối thấp kém.
Thẩm Lãng còn chưa xuống xe đã chú ý tới mấy người vệ sĩ áo đen đang đứng ở cửa biệt thự.
Này nhóm người được Thẩm Tư Nguyên thuê đến để canh giữ Thi Bất Du.
Mấy vệ sĩ này đều không phải là người của gia tộc Ngoan Nhân, cho nên cũng không có quen biết gì với Thẩm Lãng.
Nhìn thấy Thẩm Lãng xuống xe, vài người lập tức trở nên cảnh giác, có vài người tới bao vây Thẩm Lãng.
“Nơi này không thể đỗ xe, nhanh chóng rời đi...” Một trong các vệ sĩ nói.
“Cút!”
Đôi mắt Thẩm Lãng hơi ngưng lại, bay người lên một chân trực tiếp đá vào bụng tên vệ sĩ kia.
Kẻ áo đen kia dưới tình huống này không có bất kì phản ứng nào, trực tiếp bất tỉnh.
“Không hay rồi!”
“Ra tay!”
Mấy tên vệ sĩ khác như phải đối mặt với quân địch, tất cả ùa lên.
Không đến một phút đồng hồ, ngoài Thẩm Lãng còn đứng ra, toàn bộ mấy vệ sĩ áo đen kia đều ngã trên mặt đất, không có bất kì đường sống nào cả.
“Anh anh… Đừng có qua đây!” Một trong số các vệ sĩ nhìn Thẩm Lãng đi tới, da đầu lập tức tê dại.
“Người ở đâu?” Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi.
“Tầng, tầng hầm...”
Thẩm Lãng đi tới bên cạnh vệ sĩ, kẻ này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân phát run.
“Dẫn tôi qua đó!” Thẩm Lãng nói.
Dưới sự dẫn đường của bảo tiêu, Thẩm Lãng rất nhanh chóng đã đi tới tầng hầm bên trong biệt thự.
Hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, tràn ngập mùi ẩm mốc nồng nặc.
“Chính là chỗ này...!Xin anh tha cho tôi!” Đi tới tầng hầm, vệ sĩ áo đen cầu xin nói.
Khuôn mặt Thẩm Lãng không chút biểu cảm, lạnh giọng nói: “Gọi điện thoại cho ông chủ của anh!”
Vệ sĩ hơi sửng sốt, không biết Thẩm Lãng có phải đang nói thật hay không.
“Không không… Tôi chính là người làm công ăn lương thôi, anh tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ không để lộ ra ngoài!” Vệ sĩ liên tục nói.
Rầm!
Thẩm Lãng đấm một quyền vào mặt tên vệ sĩ kia, máu mũi phụt ra.
Vệ sĩ cũng trực tiếp chết ngất.
Kẽo kẹt!
Thẩm Lãng mở cửa tầng hầm ra đi vào bên trong.
Ở giữa tầng hầm có một cái lồng sắt khóa lại, chính là Thi Bất Du đã có chút hôn mê.
Thấy Thẩm Lãng xuất hiện, Thi Bất Du mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe một tia kinh ngạc cùng vui mừng.
Oành!
Trong đầu Thẩm Lãng ong ong một mảng, lửa giận ngập trời đâm thẳng vào tim.
“Thầy ơi…”
Thẩm Lãng đi tới trước lồng sắt.
Leng keng!
Thẩm Lãng trực tiếp đập nát xiềng xích trên lồng sắt.
Bởi vì đôi tay Thi Bất Du bị bẻ gãy, hai ngày nay chưa uống một giọt nước nào, lúc này đã không chút sức lực để đứng dậy.
“Học trò bất hiếu, đã tới chậm rồi!” Thẩm Lãng nửa quỳ trước người Thi Bất Du, vẻ mặt tự