Lương Văn Tĩnh ngủ thẳng đến hừng đông, bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc.
Cô ta vừa mở cửa đã nhìn thấy La Quyên đứng ở phòng khách hai mắt đỏ ngầu, cô ta bị hoảng sợ lập tỉnh táo.“Mẹ, nửa đêm mẹ không ngủ mà đứng ở khách làm gì thế?”“Tối nay ầm ĩ như thế mà còn không tỉnh à?” La Quyên vừa mở miệng liền phát hỏa.
Nhưng nghĩ lại, con gái không nhìn thấy mình bị mất mặt như vậy cũng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của bà trong lòng con gái.“Ầm ĩ gì ạ? À! Hình như con loáng thoáng nghe thấy gì đó, nhưng mà con buồn ngủ quá không dậy nổi.”“Bỏ đi.” Không biết cũng tốt.Lương Văn Tĩnh ra khỏi nhà vệ sinh, mới chợt nhớ ra kế hoạch tối nay của bọn họ.
Vậy mà cô ta lại quên mất, nhưng vừa rồi mẹ đứng một mình ngoài phòng khách khẳng định là đã lấy được giấy tờ nhà rồi.Khó trách trong lúc ngủ cô ta lại mơ hồ nghe được tiếng động gì đó!Giấy tờ nhà đã tới tay, vậy thì bọn họ không cần phải khách khí với hai mẹ con Quan Vãn Vãn nữa rồi.****Ngày hôm sau, bốn người tắm rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi ra ngoài trong bầu không khí quỷ dị.Bởi vì không có ai nấu cơm, nên bọn chỉ có thể ra ngoài giải quyết bữa sáng.
Trong đoàn ca múa có nhà ăn chuyên biệt, đồ ăn ở đó rất rẻ chỉ cần trả một chút tiền là có thể mua được.Nhưng Quan Vãn Vãn vẫn chưa chính thức nhận chức, nên không có tư cách vào nhà ăn.
Bọn họ đành phải tách khỏi La Quyên, dẫn Quan Tễ Bạch tìm một quán bán đồ ăn sáng trên phố, mỗi người ăn một phần cháo trắng và một cái bánh quẩy.Giá cả ở đây đắt hơn mấy lần ở nông thôn, bữa sáng của hai người tốn tận 1 tệ 50 xu.Hai mẹ con đau lòng, thở dài.
Bọn họ sắp hết tiền rồi, sớm nhất cũng phải một tháng nữa mẹ cô mới được phát tiền lương.Quan Tễ Bạch thầm mắng La Quyên là đồ keo kiệt.
Ngoài miệng thì nói hay lắm nhưng thực tế ngay cả một miếng cơm cũng tiếc không cho bọn họ, bữa cơm bà ta nấu ngày hôm qua cũng chỉ để tiện hạ thuốc.Ra khỏi quán ăn, lúc đi ngang qua cửa hàng Hữu Nghị, Quan Vãn Vãn nhìn trúng một đôi giày da màu trắng.
Đôi giày được làm bằng da cừu, kiểu dáng cực kỳ thời thượng, ở nông thôn có muốn cũng không mua được.
Bà không chút do dự mua tặng con gái.Đôi giày da có giá mười lăm tệ, gấp mười lần bữa sáng.Quan Tễ Bạch nhịn không được giật giật khóe miệng, hoá ra cái nhãn người đàn bà phá của này dán không sai người! Trên người bọn họ có tổng cộng chưa đến 60 tệ.Trong đó có 40 tệ là mấy người đàn ông muốn