" A Lăng, sau khi báo cáo vắn tắt xong ngươi đi đâu vậy " , cả buổi trực không gặp mặt nhau Lưu Tuấn Hi quan tâm hỏi thăm , Lưu Tuấn Hi là đội trưởng của tiểu đội tuần tra , đồng thời cũng là bạn tốt của Trương Sở Lăng , cho nên đối với nhất cử nhất động của Trương Sở Lăng , hắn đều rất chú ý.
Bởi vì Trương Sở Lăng bây giờ chỉ là nhân viên được điều tạm qua , Quách Quân Vĩ cũng không có bố trí nhiệm vụ mới cho hắn , do đó đang chuẩn bị cáo biệt nhóm người Quách Quân Vĩ , Trương Sở Lăng vẫn trở về tiểu đội tuần tra như cũ .
"Vừa có chút việc, do đó có chút chậm trễ , để mọi người lo lắng." Trương Sở Lăng cười cười nói , lại không hề nói ra chuyện bản thân đi tìm Quách Quân Vĩ , có một số việc người khác cũng sẽ biết , không cần phải bản thân phải nói ra , nếu như cố gắng tỏ vẻ , người ta sẽ cảm thấy ngươi khoe khoang .
"Ha hả, ta còn tưởng rằng A Lăng biết tiếng Ả Rập , đi tìm Quách Sir báo danh chứ ." Lý Bân nghe vậy ha ha cười nói.
Trương Sở Lăng nghe vậy ngẩn ra, đang muốn thừa nhận , nhưng Lưu Tuấn Hi lại cười ha ha nói "A Lăng cho tới bây giờ còn chưa ra nước ngoài , làm sao có thể nói tiếng Ả Rập được , nếu như hắn nói được tiếng Ả Rập , ta sẽ lấy nữ nhân Ả Rập a ..."
Lời nói hùng hồn của Lưu Tuấn Hi làm mọi người cười ha hả , ở cùng một chỗ đẫ lâu , mọi người cũng biết miệng của Lưu Tuấn Hi chỉ là ba hoa mà thôi , kỳ thực chính là một đại nam hài mà thôi ( ý nói một đứa trẻ có thể xác lớn mà thôi ) , ngoài miệng nói rằng tán gái rất lợi hại , nhưng khi bị nữ hài tử trêu chọc hai câu, hắn sẽ đỏ mặt .
"A Lăng, ngươi nói chúng ta lập được công lớn ở phi trường , chúng ta có thể có cơ hội thăng chức hay không ?" Lưu Tuấn Hi đột nhiên nhớ tới biểu hiện dũng mãnh của mình ở sân bay , hưng phấn mà hỏi.
Kỳ thực Lưu Tuấn Hi đã sớm muốn cùng Trương Sở Lăng thảo luận vấn đề này , dù sao đây là biểu hiện hoàn mỹ nhất của hắn từ trước tới nay , đặc biệt là cũng với người bạn tốt của mình , chỉ là gần đây chuyện tốt khá nhiều . Làm hắn căn bản là không thời gian trao đổi cùng Trương Sở Lăng .
"A hi, ngươi hiện tại đã là đội trưởng đội tuần cảnh, ngươi phải biết thoả mãn chứ ." Với thân phận là đội trưởng đội tuần cảnh , xét về chức vụ và quân hàm thì cũng không khác gì so với cục trưởng cục cảnh sát cho lắm .
Mấy ngày nay phải nghe Lưu Tuấn Hi nhắc đến chuyện thăng chức hoài . Cái lỗ tai của Lý Bân như muốn ù đi , lúc này lại nghe Lưu Tuấn Hi nhắc lại vấn đề này nữa . Hắn rốt cục nhịn không được liền chỉ trích lại .
"Chức quan này là do nhờ A Lăng mà có được , không có ý nghĩa gì , dựa vào năng lực của mình mới có ý nghĩa a ." Lưu Tuấn Hi sở dĩ nói như vậy cũng là có nguyên nhân , trong phân đội 3 thì có hắn và Trương Sở Lăng được đề cử trong đó Trương Sở Lăng được đề cử là người xuất sắc nhất , còn Lưu Tuấn Hi được đề cử là đội trưởng đội tuần tra . Lúc đó Quách Quân Vĩ còn tìm Trương Sở Lăng cùng Lưu Tuấn Hi nói chuyện, mà Trương Sở Lăng thì rộng lượng mà tỏ vẻ bản thân không có bất cứ ý kiến gì . Suy nghĩ một chút về sự bình tĩnh của Trương Sở Lăng lúc trước , còn có bản thân mình lúc đó thì tâm tình nôn nóng , Lưu Tuấn Hi đã cảm thấy bản thân giống như đã làm sai một chuyện gì đó .
"A hi, ngươi nghĩ như vậy là không được rồi , tại sao có thể nói là do ta mà có được. Tất cả đều là do chính ngươi phấn đấu mà có được , nếu ngươi không có biểu hiện ưu tú , Chu Sir có thể đề cử ngươi sao . Hơn nữa, đối với công việc ngươi qủ thực tỉ mỉ cẩn thận hơn ta ." Trương Sở Lăng nghe được Lưu Tuấn Hi nói vậy, không có giận dữ mà chỉ nói .
Trương Sở Lăng không hy vọng bạn tốt của mình vì vậy mà phải chịu một tâm lý nặng nề , làm một đội trưởng của tiểu đội tuần tra tuy rằng miễn cưỡng có thể cũng coi là thăng chức , nhưng việc vặt lại rất nhiều , Trương Sở Lăng cũng không thích, hơn nữa cho dù hắn muốn làm , thì Chu Minh Cường cũng phản đối mà thôi , do đó ở phương diện này căn bản là có cũng được mà không có cũng chả sao .
Trương Sở Lăng biết, nội tâm Chu Minh Cường cũng không muốn đề cử Lưu Tuấn Hi làm tiểu đội trưởng vì mình rất thân với Lưu Tuấn Hi , thế nhưng phân đội 3 chỉ có hai người bọn họ là xuất sắc nhất mà thôi .
"Hắc hắc, không nói những việc này nữa, đều quá khứ." Lưu Tuấn Hi gãi gãi đầu, "A Lăng, phát súng ngươi bắn vào đầu tên kia quả thực là rất đẹp nha , trực tiếp xuyên quan đầu tên " Chó Điên " , lúc đó ta nhìn không chớp mắt . Dù là Đường Dũng cũng không làm được như vậy ..."
"Đúng vậy, A Lăng, ngươi làm chuyện đó như thế nào vậy , sao có thể bắn xuyên đầu tên kia , ngươi là đã sớm phát hiện ra vị trí của hung thủ sao ?" Phát súng kinh điển của Trương Sở Lăng vẫn còn sự hấp dẫn đối với Lý Bân , lúc này thấy Lưu Tuấn Hi nói vậy, cũng nhịn không được nữa liền hỏi.
Đường Dũng nghe vậy liền rầu rĩ không nói gì cũng không ngẩng đầu lên , cặp mắt nhìn thẳng về phía Trương Sở Lăng , phát súng của Trương Sở Lăng ở sân bay giống như chiếc sừng linh dương vậy , quá đẹp, căn bản là mình không có khả năng làm được .
Buổi tối sau khi trở về, hắn nhớ tới việc bản thân tỷ thí kỹ thuật bắn súng với Trương Sở Lăng , biểu hiện của đối phương không có một chút kiêu ngạo hay tự ti cả , căn bản không có lấy một điểm mất bình tĩnh, hơn nữa lúc diễn tập một phát súng then chốt của Trương Sở Lăng có tác dụng hoá giải mọi sự nguy hiểm . Đường Dũng càng là nhớ lại càng cảm thấy không thích hợp, hắn cảm thấy kỹ thuật bắn súng của Trương Sở Lăng so với hắn còn cao hơn rất nhiều , nhưng không thể nào giải thích được cái cảm giác này từ đâu mà đến .
Trương Sở Lăng nhìn ba ngươi Lưu Tuấn Hi một chút , hắn rất nhanh liền lưu ý đến nhãn thần không được bình thường của Đường Dũng , trực giác nói cho Trương Sở Lăng, Đường Dũng là gặp phải tâm ma , nếu như