Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 11: Gặp người thân.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Lần này, toàn bộ người trên xe tựa hồ cũng đã cho rằng Vương Đình là người thả rắm.
Vương Đình không nói được gì, nhưng ở bên cạnh Vương Đình là Tần Thư Nhã rốt cục không thể nhịn nổi nói:
- Được được, hai người các cô đùa giỡn xong chưa, người to lớn như vậy nhưng không ngờ lại cợt nhả vô liêm sỉ, chẳng lẽ các cô không biết hai chữ thẹn viết như thế nào sao? Thật không ngờ lại trắng trợn hãm hại bạn của tôi, nói cho các cô biết nhanh mà xin lỗi, bằng không thì lão nương đối với các cô không khách khí đâu.
Tần Thư Nhã nói xong những lời này còn hai tay chống eo, làm ra một bộ dạng thay trời hành đạo trừng trị kẻ xấu.
- Cái gì, mày bảo tao nói xin lỗi sao?
Hứa tỷ nhìn Tần Thư Nhã có chút không tin. Mụ sống lớn đầu như vậy rồi, còn không có người nào dám tại trước mặt mình bắt mình xin lỗi, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay Tần Thư Nhã lại nói như vậy. Cho nên lúc này mụ phi thường tức giận.
- Mày cái con bé này, cũng dám tại trước mặt lão nương sĩ diện, thật sự là tức chết tao rồi. A Thành, giáo huấn nó cho tôi!
Hứa tỷ vừa mới nói xong, trên chỗ ngồi đằng sau mụ ta đứng dậy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhìn người đàn ông này thân cao ước chừng 1m85, thể trọng khoảng 230 cân, một bộ dạng hung thần ác sát đứng tại trước mặt Tần Thư Nhã. Không khoa trương mà nói, nếu như A Thành muốn ra tay đối với Tần Thư Nhã, lại để cho người khác cảm giác giống như một thanh niên mười tám tuổi đi khi dễ một tiểu nữ hài ba tuổi vậy.
Nhìn thấy một người đàn ông giống như cột điện cứ như vậy đứng đối diện mình, một loại cảm giác áp bách lập tức đánh úp lại về hướng Tần Thư Nhã. Tần Thư Nhã cũng thật không ngờ Hứa tỷ có can đảm nói mạnh miệng nhưng đúng không phải nói phét, đi ra ngoài du lịch còn mang theo vệ sĩ, xem ra hẳn là người có thân phận. Đương nhiên loại cảm giác này còn nói cho Tần Thư Nhã biết, nếu như mình cùng mụ ta giằng co nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên đúng lúc này Tần Thư Nhã rất tự nhiên nhớ tới sau lưng mình còn có Vu Thiên, đây chính là siêu cấp cao thủ sống trong rừng rậm từ bé nha.
- Vu Thiên, lên cho em!
Tần Thư Nhã nói một câu như vậy liền vội vàng lui về sau một bước, nhượng xuất một không gian cho Vu Thiên.
Vu Thiên vốn còn muốn ở chỗ này xem náo nhiệt, trong nội tâm đang thầm nghĩ, người thế tục vì cái gì luôn như vậy, ngươi khi dễ ta, ta khi dễ ngươi, chả có gì thú vị, còn không bằng trong rừng rậm, chỉ có mình hành hạ động vật, mà không có động vật gì dám đối với mình phản kháng.
Có thể đây cũng chỉ là nghĩ thôi nhưng Vu Thiên đột nhiên nghe được Tần Thư Nhã hô một câu:
- Vu Thiên, lên cho em!
Mãnh liệt nghe xong lời này, cảm giác đầu tiên của Vu Thiên chính là câu này có chút giống trên TV chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng hay là chủ nhân đối với vật nuôi của mình nói. Ví dụ như:
- Hổ Tử, lên cho ta!
…
Trong lòng nghe xong câu này làm hắn rất khó chịu, chẳng qua nhìn thấy Tần Thư Nhã đã lưu lại cho mình một khoảng đất trống, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu. Tuy Tần Thư Nhã bảo mình thay cô ấy ra mặt, nhưng Tần Thư Nhã xác thực không có làm trái với ước định trước đó của hai người, bởi vì Tần Thư Nhã cũng không có nói ra Vu Thiên có công phu. Khả năng đây cũng là chỗ thông minh nhất của cô.
Nhìn nhìn tình thế trước mắt, biết rõ chính mình không đứng ra là không được rồi, cho nên Vu Thiên bước một bước lên phía trước Tần Thư Nhã, chặn ánh mắt của A Thành lại.
- Làm quen đi, tôi gọi là Vu Thiên!
Vừa nói chuyện Vu Thiên còn vươn tay hướng về cánh tay phải A Thành.
- Loảng xoảng loảng xoảng…!!!
Người ngồi trong xe trong nháy mắt ngã xuống một mảng lớn. Vốn là có trò hay để xem, mọi người thật không ngờ Tần Thư Nhã kêu lên một người con trai yếu kém như vậy, tự nhiên làm ra trạng thái nắm tay giảng hòa, xem ra muốn xem náo nhiệt là không thể rồi. Bất quá, mọi người cũng đều rất bội phục Vu Thiên, dưới tình huống như vậy, mà còn có thể bảo trì tâm tính như thế, còn có thể cùng đối thủ đàm tiếu, dựa vào điểm ấy cũng có thể thấy được Vu Thiên tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có được một thân phong độ “Đại tướng”.
A Thành cũng thật không ngờ Vu Thiên lại đột nhiên ra chiêu thức ấy, gã nhìn Vu Thiên dáng người cũng rất cao lớn, tuy so với mình thấp hơn năm cen-ti-mét, nhưng gã có thể nhìn ra, thân thể Vu Thiên rất cân xứng, tăng thêm Vu Thiên có làn da màu đồng cổ, có lẽ Vu Thiên có chút thực lực đấy. Nhưng vì cái gì lại làm như thế này, hắn xác thực một điểm cùng mình động thủ cũng không có? Trong nội tâm không biết làm sao nên A Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua chủ nhân Hứa tỷ đứng sau lưng.
Hứa tỷ nhìn thấy A Thành vậy mà quay đầu lại nhìn mụ, liền rất tức giận nói:
- Nhìn cái gì, còn không mau thu thập hắn cho tôi, cho hắn biết sự lợi hại của anh đi. Hừ! Bình thường tiêu nhiều tiền như vậy để nuôi sống các anh đều là bỏ đi sao?
Nghe lời Hứa tỷ nói, trong nội tâm A Thành dù rất không thoải mái, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vu Thiên:
- Cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, hoặc là cậu tránh ra không quản