Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 110: Ra chiêu chế địch.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Vu Thiên lúc này đang đứng trước mặt Hạ Hạ, đối với lời mời đi ăn cơm cùng cô, Vu Thiên thực sự chỉ muốn một câu cự tuyệt cho xong.
Thế nhưng trông thấy ánh mắt chân thành của Hạ Hạ thì lời nói cự tuyệt lại bị nuốt trở lại trong bụng.
- Vu Thiên, không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, sao anh suy nghĩ đến nửa ngày vậy?
Chờ nửa ngày không thấy Vu Thiên trả lời, Hạ Hạ cũng có chút sốt ruột.
Cắn răng một cái, vừa định nói thẳng rằng mình không đi, Vu Thiên bỗng nhiên cảm giác được điện thoại trong túi áo rung lên. Cầm điện thoại vừa nhìn, là Tần Thư Nhã gọi tới, không khỏi lắc đầu, chỉ mong không phải là gọi mình đi ăn cơm, mình không phải vừa mới từ chối sao, có nên từ chối thêm lần thứ hai không nhỉ.
- Vu Thiên, anh đang ở đâu, mau tới quán cơm trước cổng lớn, có người muốn bắt em, nhanh!
Điện thoại vừa thông, trong loa truyền đến thanh âm lo lắng của Tần Thư Nhã.
Vừa nghe Tần Thư Nhã gặp phải phiền phức. Vu Thiên không do dự lập tức đáp một tiếng
- Được!
Sau đó chỉ thấy hắn hướng Hạ Hạ nói một câu xin lỗi
- Thật xấu hổ, tôi có việc gấp, chuyện ăn cơm để hôm khác nói sau.
Nói xong, Vu Thiên như một trận gió chạy đi.
Bởi vì sốt ruột, Vu Thiên không quan tâm dùng Thần Hành Quỷ Bộ do Đại bá dạy, thân mình tự nhiên như một trận gió lao đi. Đến khi Vu Thiên biến mất không còn bóng dáng, hai hán tử bên cạnh Hạ Hạ mới giật mình kinh ngạc trừng to mắt.
- Như thế nào? Thác Ni, Nã Bách Lý, hai người các anh có thấy người này thân thủ kinh khủng không, tôi đã sớm nói rồi, các anh không nên đi trêu chọc hắn, bằng không sợ rằng một chiêu của hắn các anh đều không đỡ nổi.
Đối với thân pháp khi Vu Thiên rời đi, Hạ Hạ cũng không có khẩn trương, bởi vì cô biết Vu Thiên là một người đầy bí ẩn, bất luận việc gì không bình thường phát sinh ở trên người hắn thì đều cực kì bình thường.
Trong quán cơm, ba người Tiểu Hổ cùng bốn tên Nhật Bản đang đối chiến. Tên lúc trước bị Tiểu Hổ đá bị thương sau một hồi nghỉ ngơi đã miễn cưỡng có thể đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Mấy người Tiểu Hổ công phu không kém, nhưng đám người Nhật Bản cũng không phải vừa. Mặc dù nói Tiểu Hổ có lòng tin có thể đánh chết bọn họ ở chỗ này, nhưng cũng cần phải có thời gian, nói cách khác, muốn tốc chiến tốc thắng là điều không thể.
Là một gã bộ đội đặc chủng thuộc dạng ưu tú, Tiểu Hổ từ lúc đánh nhau cùng mấy người Nhật Bản đến giờ trong lòng không ngừng kinh sợ. Hắn cảm giác những tên Nhật Bản này thân thủ không yếu, vì thế hắn nghĩ mãi không hiểu tại sao tiểu thư lại đắc tội với những người này, những người Nhật Bản này một khi dính vào sẽ rất khó đối phó.
Có điều chuyện làm bọn Tiểu Hổ khó tiếp nhận hơn chính là ở phía sau. Trong lúc bốn người Tiểu hổ cùng bốn người Nhật Bản một chọi một thì ở giữa cửa quán cơm, một chiếc xe dừng lại, bước xuống xe là hai đại hán áo đen. Hai người vừa xuống xe cũng không nói lời nào liền hướng bên trong quán cơm vọt đến, tiếp đó liền công về phía bốn người bọn Tiểu Hổ.
Vốn Tiểu Hổ nghĩ đấu với bốn người Nhật Bản này nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ đột nhiên đối phương lại có hai viện thủ tới, bây giờ hắn khó mà nói được gì.
Hai người áo đen mới tới hiển nhiên là đồng bọn của bọn người Nhật Bản, bởi vì bọn họ vừa xông vào quán lập tức đối với đám người Tiểu Hổ mạnh mẽ công kích, mà mấy tên quỷ tử Nhật Bản lúc đầu mắt thấy sẽ không địch nổi, cũng nhân cơ hội này thở dốc một chút.
- Nhanh, mang mục tiêu đi.
Tên áo đen vừa đến một mặt cuốn lấy Tiểu Hổ, mặt khác quay về tên Nhật Bản vừa cùng Tiểu Hổ đối chiến hô lên.
Nghe đồng bọn hô, tên Nhật Bản kia cũng lập tức tỉnh lại. Vội vàng tiến về bên cạnh Tần Thư Nhã, vừa rồi mải cùng bọn Tiểu Hổ đánh nhau, không ngờ quên đem mục tiêu mang đi, thật là đáng chết.
Tần Thư Nhã đứng bên cạnh quan chiến, bỗng nhiên thấy ở cửa quán xuất hiện thêm hai tên áo đen đã biết tình huống không ổn, bây giờ lại thấy một tên Nhật Bản vọt tới bên mình, không cần nghĩ cô cũng biết đối phương muốn làm gì, vì thế cô liền quay đầu chạy về phía sau, ở đó còn có Triệu Đan Đan, nghĩ đến chiêu ‘Đoạn tử tuyệt tôn’ của Triệu Đan Đan còn có thể khiến tên Nhật Bản kia kiêng kỵ nên cô mới chạy tới đây.
Nhưng Tần Thư Nhã cũng không có nghĩ, dựa vào thân thể nhỏ bé của cô, làm sao có thể tránh được bàn tay của tên Nhật Bản kia. Chân Tần Thư Nhã vừa mới bước đươc một bước đã bị tên Nhật Bản kia nhấc lên.
- Con nhóc, muốn chạy sao, không có đâu.
- Ai nói không có.
Tên Nhật Bản vừa dứt lời, bên cạnh hắn lập tức vang lên một thanh âm khác.
(Biên: Tất nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân
- A!
Hóa ra trong lúc tên Nhật Bản động thủ thì âm thanh này vừa vặn vang lên, bấy giờ y mới phát hiện hai chân mình đã cách xa mặt đất, mà tay đưa ra bắt Tần Thư Nhã đã không còn cảm giác tự buông xuống.
Kỳ thực y cũng không muốn buông Tần Thư Nhã ra, chỉ là cổ tay của y lúc này đã bị người khác chế trụ, cỗ lực lượng kia thật lớn làm cho hắn không thể nắm giữ được vật gì nữa, không còn cách nào khác y đành phải buông tay.
Tay vừa buông ra, y liền cảm