Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 120: Tôn Cương vô sỉ
Vu Thiên thấy tiếng hắn bé như muỗi kêu, liền lắc đầu.
- Tôi không phải muốn cậu nói với tôi, mà là nói với Trương Xảo Nhi cơ .
Vừa nói, Vu Thiên vừa chỉ ra phía đằng xa.
Trương Xảo Nhi lúc này cũng đã chấm dứt cuộc nói chuyện với Tôn Cương, cô hiện đang đi tới phía Vu Thiên.
Thấy Trương Xảo Nhi đi tới, Sử Khắc Lang nhỏ giọng ho khan một tiếng.
- Bạn học Trương Xảo Nhi, thật sự xin lỗi, ngày đó trong nhà ăn là tôi quá lỗ mãng, thật sự rất xin lỗi, mong bạn có thể tha thứ cho.
Lần này tiếng của Sử Khắc Lang đã lớn hơn trước rất nhiều, Vu Thiên nghe thấy cũng cảm thấy thoải mái hơn.
- A!
Trương Xảo Nhi vừa đi tới, bỗng nghe thấy Sử Khắc Lang nói xin lỗi mình, cô không khỏi chút sửng sốt. Nhưng khi cô thấy đám nam sinhđang nằm la liệttrên mặt đất, côliền lập tức hiểu, tuy rằng cô không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn một điều đó chính là chuyện này chính là do Vu Thiên làm, bởi vì chỉ có Vu Thiên mới có bản lĩnh như vậy, trong thời gian ngắn có thể đánh nhiều người như thế.
- A, chuyện này tôi đã quên lâu rồi, cho nên lời xin lỗi của anh tôi nhận. Nhưng anh phải nhớ cho kỹ, nếu như sau này tôi thấy anh còn bắt nạt bất kỳ bạn học nữ nào khác, tôi sẽ tính sổ với anh cả thù mới lẫn hận cũ.
Trương Xảo Nhi trịnh trọng nói với Sử Khắc Lang.
Sử Khắc Lang nghe thấy Trương Xảo Nhi nói vậy, liền hiểu đối phương còn chưa hoàn toàn tha thứ ình, bằng không cô sẽ không nói là thù mới hận cũ, còn cái gọi là hận cũ, thì hiểu là chuyện này còn chưa xong. Thế nhưng cho dù thế nào, ít nhất hiện tại mạng của Sử Khắc Lang đã không cần lo tới nữa, cho nên hắn rất cảm kích gật đầu, thể hiện mình biết phải làm thế nào.
Mà lúc này, Tôn Cương cũng đã đi tới. Khi hắn thấy trên mặt đất nằm hơn mười nam sinh, đặc biệt trong số đó còn có hội trưởng ban võ thuật Trung Hoa Phan Đào, hắn tức thì sửng sốt. Ai có bản lĩnh đánh Phan Đào nằm trên mặt đất cơ chứ, vừa rồi mình đi chỉ mới một lát mà thôi, nói cách khác, người động thủ chính là trong một khoảng thời gian rất ngắn này mà đánh ngã được Phan Đào và những người này, là ai vậy? Cũng thật quá lợi hại rồi.
Dường như nhìn ra nghi vấn của Tôn Cương, Lý Hưng Quốc vội vã giải thích.
- Ha ha, hội trưởng Tôn, chuyện này là tại hôm khai giảng, em trai của phó hội trưởng Sử Diệu Tiến có chuyện hiểu lầm với bạn học Trương Xảo Nhi mà thôi. Nhưng hiện giờ tốt rồi, mọi người đã nói rõ, nên không còn chuyện gì rồi.
- Cái gì? Cậu nói gì?
Vừa nghe Lý Hưng Quốc nói vậy. Tôn Cương lập tức hiểu gần hết mọi chuyện. Hắn quay đầu nhìn Sử Khắc Lang bằng một ánh mắt hung ác, sau đó nhấc chân đá tới. nguồn
- Cậu là tên khốn kiếp, dám bắt nạt Xảo Nhi của tôi, còn muốn học ở đại học Trung Hoa nữa không, tôi nói à biết, tôi muốn đuổi cậu là chuyện thừa sức đó.
Sử Khắc Lang thật không ngờ mình vừa được tên sát thần Vu Thiên tha thứ, thì bây giờ lại gặp phải cả Tôn Cương, nhất thời hắn không biết làm thế nào, đứng im tại chỗ, thân thể không dám trốn, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía anh mình Sử Diệu Tiến, hi vọng anh trai hắn nói giúp hắn.
Sử Diệu Tiến cũng thật không ngờ lúc này Tôn Cương lại ra tay với em trai mình, sau nháy mắt sửng sốt, hắn vội vã chạy tới cản Tôn Cương.
- Hội trưởng, hội trưởng, anh không nên tức giận, em trai của tôi không hiểu chuyện, làm chuyện sai, nhưng vừa rồi bạn học Vu Thiên cũng đã giáo huấn rồi, hơn nữa em trai tôi cũng đã xin lỗi Trương Xảo Nhi, mong anh nể mặt tôi chút được không.
Sử Diệu Tiến phi thường thông minh, hắn biết với tính cách của Tôn Cương vốn sẽ không quản chuyện này, nhưng hiện giờ vừa lúc Trương Xảo Nhi có mặt ở đây, nên hắn mới diễn trò nhằm cưa gái mà thôi, tin rằng chỉ cần cho hắn một bậc thang là không có chuyện gì nữa.
Quả nhiên, Tôn Cương đá Sử Khắc Lang chỉ là làm ra vẻ mà thôi. Hiện giờ Sử Diệu Tiến đã ra mặt ngăn hắn, Tôn Cương cũng lập tức giả bộ ra vẻ tức giận, song rất bất đắc dĩ nói:
- Ai, Diệu Tiến này, đây là do hắn là em trai cậu đấy, nếu là người khác, tôi đã sớm đuổi ra khỏi trường rồi.
- Đúng vậy ,đúng vậy, cảm ơn hội trưởng Tôn đã nể mặt tôi.
Sử Diệu Tiến lúc này quả thực rất là uất ức, em trai mình chẳng qua chỉ là nói hai câu hơi quá mức mà thôi, còn chưa làm ra hành động cụ thể gì, nhưng cả đám đều bắt lấy hắn không tha, giáo huấn cứ liên tiếp giáo huấn, cuối cùng là chọc ai cơ chứ.
Vu Thiên nhìn biểu hiện của Tôn Cương, hơi nhíu mày một chút, hắn luôn quan sát mọi việc thật cẩn thận. Ví dụ như lời tên họ Tôn này nói đuổi khỏi trường, hắn đã nói liên tục hai lần như thế. Cũng biết là hội học sinh rất có quyền lực, khiến cho ai cũng cảm thấy có cảm giác rất trâu, thế nhưng ngươi cũng không cần phải nói đi nói lại chứ. Nhưng tên Tôn Cương kia lại làm vậy, chỉ có một nguyên nhân, là muốn để người khác nghe. Thế những người khác ở đây là ai? Vu Thiên sau khi nhìn quanh một chút, lắc đầu cười, tựa hồ ở đây ngoài mình, Tôn Cương không có khả năng nói với ai khác.
Ai, xem