Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 126: Ghen
Nghĩ thông mấy chuyện này, Trịnh Tử Hào ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường:
- Bạch huynh, nếu chuyện này do người khác nói ra, tôi có lẽ còn không tin, nhưng do anh nói ra, quả thực tôi không thể không tin.
- Ha ha, thực cảm tạ sự tín nhiệm của Trịnh huynh. Sở dĩ tôi nói nhiều với anh như vậy là muốn hai người biết, chẳng phải Trịnh gia các người vẫn muốn tiến vào đại lục sao? Có lẽ đây chính là một cơ hội rất tốt, chỉ cần hai người có thể mượn quan hệ giữa chính phủ và Vu Thiên, chuyện phát triển sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, đúng không?
Quả thực, Trịnh gia ở Hồng Kông sớm đã có suy nghĩ tiến vào đại lục phát triển. Hiện giờ nền kinh tế Đông Phương quốc đang phát triển ổn định qua từng năm, trong lúc không ai để ý không ngờ đã trở thành trung tâm phát triển kinh tế lớn trên thế giới, mà đại lục vì vừa lớn mà người lại đông, nên cho dù là không gian phát triển hay hoàn cảnh phát triển đều tốt hơn so với Hồng Kông . Nhưng vì Trịnh gia vẫn phát triển rất tốt ở Hồng Kông , thậm chí còn có xu hướng thành một thể, cho nên chuyện Trịnh gia muốn tiến vào đại lục phát triển, bị rất nhiều người cản trở.
Những kẻ cản trở này đều là những kẻ mang lòng đố kỵ, bởi bọn họ sợ, sợ Trịnh gia khi vào đại lục sẽ đoạt sinh ý của bọn họ. Cũng có một số người có cố kỵ trong lòng, họ sợ Trịnh gia quá mức cường đại, tương lai không dễ quản lý. Nhưng cho dù thế nào, vì cái gọi là người sợ nổi danh heo sợ mập, cho nên Trịnh gia muốn tiến vào đại lục phát triển gặp muôn vàn khó khăn. Điểm chết người nhất là, vì Trịnh gia nhiều năm một mực phát triển ở Hồng Kông, không có quan hệ gì với đại lục, cho dù quan hệ của Trịnh Tử Hào và Bạch Ngọc Đường cũng chỉ là bạn bè mới tiếp xúc không lâu mà thôi, không thể bàn tới chuyện lợi ích hay không lợi ích gì, cho nên Bạch gia cũng chưa giúp Trịnh gia gì.
Trịnh Tử Hào vẫn luôn quan tâm tới chuyện này, tìm mọi biện pháp để tiến vào đại lục, nhưng vẫn chưa tìm được biện pháp gì. Nhưng hôm nay, chuyện không có chút manh mối nào giờ đã có chút cơ hội, nếu Trịnh gia có thể hợp tác với chính phủ đại lục, có quan hệ vui vẻ, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đương nhiên đây cũng là lý do vì sao chính phủ muốn mời anh em Trịnh gia tới kinh thành.
Trịnh Tử Hào cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa mắt nhìn về phía em gái Trịnh Khả Tâm đang ở bên cạnh.
Trịnh Khả Tâm, thông minh mỹ lệ, mặc dù vẫn bị Trịnh gia coi là tiểu công chúa, nhưng cô cũng không phải là bình hoa, có rất nhiều chuyện cô có suy nghĩ của riêng mình. Từ nhỏ, cô đã thấy ông nội, cha mình luôn bận rộn vì sinh ý và nhiệm vụ chấn hưng gia tộc. Lớn lên một chút nữa, cô lại nhìn anh trai bắt đầu học tập việc buôn bán, vẫn vì sự huy hoàng của Trịnh gia, cho nên có thể nói với vinh dự với gia tộc cô không kém mấy người đàn ông như anh trai cô chút nào.
Sau khi Bạch Ngọc Đường nói, cô lập tức hiểu lần này sở dĩ có thể vào kinh thành tham gia bữa tiệc, nguyên nhân chủ yếu vì Vu Thiên thích mình. Mặc dù cách nói này có chút hoang đường nhưng lại là sự thật 100%. Có lẽ Trịnh gia bọn họ có thể thông qua bữa tiệc kết giao với một số nhân vật có quyền thế trong đại lực, tương lai có tác dụng khi Trịnh gia tiến vào đại lục.
Nếu tham gia bữa tiệc này có chỗ tốt như vậy, hi sinh mình một chút có sao đâu. Huống hồ Trịnh Khả Tâm tuy không hiểu Vu Thiên kia lắm, nhưng cô quả thật cảm giác được, Vu Thiên cũng không phải người không thể nói đạo lý, nếu nhưng mình thật không có cảm giác gì với hắn, đợi một thời gian nữa, mình nói chuyện với hắn, hắn sẽ thay đổi suy nghĩ cũng không chừng. Vì thế, lúc Trịnh Khả Tâm thấy anh trai nhìn mình, cô liền gật đầu.
Thấy em gái đã gật đầu, Trịnh Tử Hào vội vàng nói:
- Em gái, không cần đáp ứng gấp vậy đâu, nếu trong lòng em quả thực không muốn vậy chúng ta cũng không cần làm, phải biết với sản nghiệp bây giờ của Trịnh gia, cho dù không phát triển ở đại lục cũng có thể sống rất tốt.
- Em biết, nhưng hiện giờ xã hội này phát triển thực sự quá nhanh. Không tiến thì sẽ lùi, em không muốn Trịnh gia phải vì em mà dừng tiến, đương nhiên em càng không muốn mất đi một cơ hội tốt như vậy. Được rồi anh trai, em đã nghĩ kỹ rồi, anh đừng nói thêm gì nữa.
Thấy Trịnh Tử Hào dường như còn muốn nói thêm, Trịnh Khả Tâm vội vàng chặn lời hắn.
Trịnh Tử Hào rất hiểu em gái hắn, đừng xem lúc bình thường cô vẫn luôn được gia tộc bao bọc, thấy ai cũng rất khách khí, nhưng kỳ thực trong lòng cô có chủ kiến của riêng mình, chỉ cần chuyện cô đã quyết, rất khó có thể khiến cô thay đổi ý định.
- Được rồi, em gái tôi đã không phản đối, thì chúng tôi sẽ tham gia bữa tiệc này.
Nói xong, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn mình, Trịnh Tử Hào lại lắc đầu:
- Đương nhiên, bọn tôi cũng sẽ nghĩ cách làm bạn bè với Vu Thiên.
- Ha ha! Trịnh huynh quả nhiên không hổ là Trịnh huynh.
Thấy Trịnh Tử Hào cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, Bạch Ngọc Đường rất vui. Bởi rốt cuộc nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Ngay ngày hôm qua, khi Bạch Ngọc Đường biết anh em Trịnh Tử Hào tới kinh thành tham gia bữa tiệc này, hắn liền chạy tới đại học Trung Hoa tìm Vu Thiên.
Cảm giác của Vu Thiên với Bạch Ngọc Đường cũng không tệ lắm, cho nên