Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 129: Khảo hạch
Nhưng Vu Thiên từ nhỏ đã luôn dưỡng thành thói quen cảm giác cực nhạy với nguy hiểm, nên hắn vẫn có thể cảm giác ra được.
Ở trong một mật thất khác, Triệu Đan Đan và Tiểu Hổ đang ngồi trước một màn hình máy tính cực lớn, ở đây còn có Lương Mộc Lan, Báo Săn và khoa trưởng Vương Cương.
- Khoa trưởng, dường như Vu Thiên đã cảm thấy gì đó rồi thì phải?
Báo săn vốn không thích nói chuyện đột nhiên nói ra mấy câu này.
- Không thể nào, tôi rất hiểu những anh em trong khoa Hành Động của chúng ta, năng lực ẩn nấp của bọn họ ở Đông Phương quốc đều là hạng nhất, huống chi giờ họ còn chưa động thủ, trên người cũng chưa phát ra sát khí gì, tên Vu Thiên này sao có thể cảm nhận được.
Nghe Báo Săn nói vậy, Vương Cương có chút không vui.
Trước đây, Vương Cương từng nghe Lương Mộc Lan nói qua, người tên gọi Vu Thiên này lợi hại cỡ nào, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn không phục, sau đó lại nghe muốn ở khu huấn luyện khảo nghiệm tên Vu Thiên này một chút, lập tức Vương Cương nhân cơ hội này đem hết những nhân viên nòng cốt của mình tới, hắn rất tin những người này sẽ khiến Vu Thiên phải đẹp mặt, đồng thời cảnh cáo Lương Mộc Lan. Để cho Lương Mộc Lan biết, trong cục Quốc An, nhất là trong khoa Hành Động của hắn, có rất nhiều cao thủ không thua Vu Thiên.
Cho nên, giờ lại nghe Báo Săn nói Vu Thiên đã cảm thấy gì, hắn lập tức biểu thị không tin. Bởi vì hắn còn chưa ra mệnh lệnh tấn công cho thủ hạ, nói cách khác, cho tới giờ họ chưa dám phát ra sát khí gì. Mà nếu đã không có sát khí, anh muốn bắt được khí tức của người khác, căn bản là nói mơ.
- Thế nhưng anh xem đi, tên Vu Thiên này rõ ràng đã chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu rồi, hơn nữa anh nhìn kỹ mà xem, chỗ hắn đứng tưởng như là tùy ý đứng, nhưng hiện giờ chân phải hắn đã bước tới phía trước nửa bước, làm tốt động tác chuẩn bị chiến đấu. Động tác, nhìn tuy rằng đơn giản, thế nhưng khi tiến có thể không, khi lùi có thể thủ, hoàn toàn là tư thế chuẩn bị tốt nhất.
Báo Săn mắt không chớp lấy một cái, chăm chăm nhìn Vu Thiên, đồng thời phân tích.
Về sự thay đổi này của Vu Thiên, Vương Cương tự nhiên cũng chú ý tới:
- Hừ, chuyện này thì nói lên được cái gì, biết đâu tên Vu Thiên này đang phô trương thanh thế thì sao. Được rồi, các người chờ mà xem, một lúc nữa đợi số 3 và số 4 chuẩn bị tốt, tôi sẽ ra mệnh lệnh tiến công, lúc đó tên Vu Thiên kia nhất định sẽ bị thủ hạ của tôi đánh ột trận.
Không muốn tranh cãi với Báo Săn nữa, Vương Cương lúc này muốn dùng hành động thực tế để chứng minh tất, chỉ cần hắn đánh ngã tên Vu Thiên kia, tên Báo Săn này sẽ không dám hó hé gì nữa.
- Được rồi, các anh cũng đừng nói nữa, im lặng mà xem đi.
Không thể chịu được Vương Cương lải nhải nữa, Triệu Đan Đan đành lên tiếng, cô biết Lương Mộc Lan ngại thân phận có chút lời không thể nói, nhưng cô thì mặc kệ không quan tâm gì hết.
Nghe thấy lời của Triệu Đan Đan, Báo Săn và Vương Cương đều hừ một tiếng, đồng thời đưa mắt nhìn về màn hình máy tính, bọn họ đều muốn nhìn biểu hiện kế tiếp của Vu Thiên.
Vu Thiên vẫn cứ đứng nhắm mắt như vậy, chỉ là chân phải chậm rãi tiến về phía trước. Đương nhiên tốc độ của hắn phi thường chậm, nếu như không phải Báo Săn vừa nói đến, Triệu Đan Đan căn bản không thể phát hiện ra.
Cảm giác đã đến lúc, anh em của mình đều đã tới vị trí, Vương Cương vừa định hạ mệnh lệnh tấn công, thì ngay lúc này, Vu Thiên động rồi.
Vu Thiên thực sự là không động thì thôi, đã động thì như sấm bay chớp giật, chỉ trong nhát mắt, cả người hắn lao bắn về phía trước.
Vu Thiên tới nhanh, về càng nhanh hơn, trên màn hình, Lương Mộc Lan, Báo Săn, Vương Cương, Triệu Đan Đan và Tiểu Hổ chỉ kịp thấy thân ảnh của hắn biến mất, rồi lại lập tức xuất hiện, chỉ khác là, lúc này trong tay Vu Thiên đã xách theo một gã đàn ông áo đen đang hôn mê.
- A! Đó là Dương Ngọc Trụ sao? Không, không thể nào, Dương Ngọc Trụ là thủ hạ đắc lực nhất của tôi, sao có thể nhanh như vậy đã bị Vu Thiên đánh cho hôn mê rồi bắt giữ chứ.
Vương Cương nhìn thấy người Vu Thiên xách trên màn hình, không nhịn được kinh hô lên.
Nhưng một màn phát sinh kế tiếp càng làm đám người Vương Cương ngạc nhiên không thôi, bởi vì ngay khi Vu Thiên về tới vị trí ban đầu của mình, thì lại lập tức lao ra ngoài, cứ như vậy 3 lần, trong nháy mắt, dưới chân hắn đã nằm 4 gã đàn ông.
Bốn người này, chính là bốn tinh anh Vương Cương phái tới vốn đã mai phục từ trước.
Thấy thủ hạ đắc lực của mình thậm chí cơ hội đối mặt cũng không có, thậm chí không có cả cơ hội động thủ, đã bị Vu Thiên bắt giữ, Vương Cương miệng há hốc không thể nào tin được.
Hắn đã quá hiểu thân thủ của bốn người Dương Ngọc Trụ, bọn họ đều là lực lượng tầng trung của khoa hành động Quốc An cục, nhờ có bọn họ, nên khoa hành động mới có thể nhiều lần