Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 135: Tiệc sinh nhật
- Không! Vu Thiên, anh không thể giết hắn, anh không sợ trả thù, thế nhưng bên cạnh anh còn có bằng hữu, ngay cả nhà máy rượu Đại Tần kia cũng sẽ là mục tiêu kế tiếp bị gây phiền phức.
Triệu Đan Đan dưới tình thế cấp bách, chỉ còn biết chuyển qua tập đoàn Đại Tần.
Đúng như lời Triệu Đan Đan, Vu Thiên rõ ràng không sợ bất kỳ kẻ nào trả thù hắn, thế nhưng hắn không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ an toàn cho những người bên cạnh hắn. Không sai, Vu Thiên có thể giết Vương Cương, nhưng ngay sau đó, người của Khoa Hành Động nhất định sẽ trả thù, những người có quan hệ thân thiết với hắn chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Chậm rãi, tâm tư Vu Thiên dần dần chuyển biến, tay hắn chậm rãi thả lỏng ra, Vương Cương cũng tranh thủ thời gian hít thở một hơi thật sâu để lấy lại hơi.
- Aizz!
Thở dài một hơi, Vu Thiên hơi dùng lực liền ném văng cả người Vương Cương ra.
Bay ra ngoài vài mét, Vương Cương nặng nề ngã lăn trên mặt đất. Lúc này hắn cảm giác mình vừa từ Quỷ môn quan quay trở lại.
Ném Vương Cương đi, Vu Thiên đưa ánh mắt trở lại nhìn Triệu Đan Đan,
- Tôi không thích ở đây.
Mặc dù trong lòng Vu Thiên lúc này ở đây vẫn còn chút hiếu kỳ, thậm chí lúc nãy hắn còn muốn an nhàn lượn quanh nhìn vài vòng, rồi rút ra một ít kinh nghiệm để sắp tới chuẩn bị cho võ trường của mình, thế nhưng khi hắn vừa nghĩ đến tên Vương Cương này, một tia hiếu kỳ về nơi này cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Vậy tôi về với anh.
Vừa nhìn Vu Thiên đi ra, Triệu Đan Đan vội vã bảo hắn.
Lương Mộc Lan lúc này cũng đã tỉnh táo lại, vừa lúc nãy thấy Vu Thiên muốn đưa Vương Cương vào chỗ chết, cô thật sự rất sợ, cô biết, dù cho Vu Thiên lợi hại, nhưng dám trước mặt bao nhiêu người giết chết Vương Cương, không chỉ nói những người ở Khoa Hành Động này, chính là mấy người của cục Quốc An chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng dù sao thì, cuối cùng Vu Thiên cũng không hạ thủ, điều này khiến cho Lương Mộc Lan được thả lỏng. Mặc dù nói cô cũng không thích Vương Cương ngang ngược càn rỡ, nhưng dù sao cũng là đồng sự của mình. Nếu như Vương Cương chết trước mặt của mình, mình cũng không tránh khỏi liên lụy. Bây giờ thấy Vương Cương không có việc gì, Vu Thiên lại muốn đi, Lương Mộc Lan liền thở một hơi, tâm tình cũng dần thả lỏng, lúc này Vu Thiên bỏ đi rõ ràng đứng ở một góc độ nào đó mà nói thì đây có lẽ là một chuyện tốt.
Hôm nay gọi Vu Thiên đến, chính là để xem thực lực của hắn, mà bây giờ nhìn hơn một trăm tên hán tử ngã xuống, không còn gì để nghi ngờ thực lực của Vu Thiên nữa. Mà còn chuyện để Vu Thiên gia nhập vào cục Quốc An, mọi sự cũng đã rõ, cũng may Vu Thiên đã không đồng ý, chính mình bây giờ thực sự cũng không có biện pháp gì để quản Vu Thiên, chuyện đã như thế này thì cứ như vậy đi, chỉ có thể suy xét sau.
Triệu Đan Đan cùng Vu Thiên ra khỏi trụ sở dưới đất, lên đến mặt đất, Vu Thiên hít sâu một hơi.
- Vu Thiên này, tên Vương Cương kia thật là đáng ghét.
Thấy Vu Thiên tâm tình khó chịu, Triệu Đan Đan cố ý bắt chuyện cùng Vu Thiên.
- Ừ, người này rõ ràng rất phiền toái, nếu như lần sau còn để tôi gặp phải, tôi cũng không thể bảo đảm là có hay không ra tay giết hắn.
Vu Thiên lạnh lùng nói. Tuy Vu Thiên cũng không phải một người thích giết chóc, nhưng đối với những người không thích hắn, có can đảm đối đầu với hắn, Vu Thiên cũng sẽ không ngại động tay.
- Dù sao, anh cũng đã giáo huấn hắn rồi, anh đả thương nhiều thủ hạ của hắn như vậy, có thể nói đã cho hắn một bài học nhớ đời rồi mà.
Vừa nghe ý Vu Thiên còn muốn giết Vương Cương, Triệu Đan Đan không khỏi vội vã khuyên bảo. Là một người từ nhỏ đã sinh hoạt, lớn lên trong khu nhà của những cán bộ cao cấp, cô biết rất rõ rằng, nếu như một gã phó trưởng của cục Quốc An bị giết chết, thì chuyện đó có ý nghĩa là gì.
Nghe lời nói của Triệu Đan Đan, không biết vì sao Vu Thiên lại cười rộ lên.
- Đúng nha, ngày hôm nay đến đây cũng không có uổng công, những đội viên kia thân thủ rõ ràng không phải tầm thường, cùng bọn họ đánh nhau thật đã nghiền. Bất quá có một điều không thoải mái đó là không thể ra tay nặng được, bấy nhiêu cũng không đủ cho thực lực của tôi được phát huy hoàn toàn.
Một người đem một trăm hán tử được huấn luyện nghiêm chỉnh đánh gục, lại vẫn còn nói chưa đủ để phát huy hoàn toàn thực lực. Lời này nếu như là người khác nói, Triệu Đan Đan nhất định sẽ cười nhạt. Nhưng đây là từ miệng Vu Thiên nói ra, Triệu Đan Đan lại không thể không để ý.
Tựa hồ như cảm giác được những lời nói của mình đã làm cho Triệu Đan Đan chấn động, Vu Thiên liền hướng về phía cô cười cười.
- Được rồi, tôi nghĩ ngày hôm nay tôi đã vượt qua trắc thí rồi nhỉ, vậy đến khi mở yến hội tôi liệu có đủ tư cách đi dự không?
- Đương nhiên, đương nhiên là đã vượt qua, thực ra từ lúc anh vượt qua cửa ải thứ ba thì anh đã hoàn thành trắc thí rồi. Chuyện sau đó chẳng qua là do Vương Cương làm ra mà thôi.
Triệu Đan Đan cũng phi thường không thích tên Vương Cương này, nhưng đối phương dù sao cũng là nhân viên làm việc cho chính phủ, cô cũng không tiện nói thêm cái gì mà thôi.
Nghe chính miệng Triệu Đan Đan xác nhận mình thật sự đã có được tư cách