Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 32: Nhà hàng Đế Hào.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Hắc Lang cùng Vu Thiên thong dong từ trong biệt thự của Lý Đối Nhãn đi ra, trở về nhà máy rượu Đại Tần.
Đứng tại lầu hai, nhìn Hắc Lang cùng Vu Thiên rời khỏi, sau đó Lý Đối Nhãn xoay người nói với thuộc hạ.
- Lập tức gọi điện thoại liên hệ với Đại Cá Tử cho ta, ta muốn hắn đến thử xem thân thủ của cái tên Vu Thiên này như thế nào?
Đại Cá Tử, thân hình rất cao to, gã cao gần 2m, thể trọng 320 cân, ắt hẳn là người có thể trạng vô cùng cường tráng.
Đại Cá Tử cũng không phải thủ hạ của Lý Đối Nhãn, mà là do trong một lần thi đấu quyền anh được Lý Đối Nhãn nhìn trúng, sau này lại bỏ ra một số tiền không nhỏ giúp đỡ Đại Cá Tử chữa bệnh cho mẹ, cho nên có thể coi Đại Cá Tử nợ Lý Đối Nhãn một cái nhân tình, sau đó Đại Cá Tử cũng đáp ứng với Lý Đối Nhãn, nếu gã có gặp chuyện gì khó khăn muốn mình làm giúp thì Đại Cá Tử sẽ trợ giúp một lần.
Vì chỉ là một lần, cho nên nhiều khi, Lý Đối Nhãn cũng không có dùng đến sự trợ giúp này, nhưng hôm nay gã chứng kiến thân thủ của Vu Thiên, cho nên đã quyết định dùng đến Đại Cá Tử. Gã muốn biết Vu Thiên thực sự lợi hại đến mức nào.
Hắc Lang cùng Vu Thiên đang trên đường trở về, trên xe Hắc Lang dùng điện thoại liên hệ Tần Vĩnh Phú, đem tình huống bên này báo cáo cho hắn.
- Rất tốt, Vu Thiên lại lập công rồi, như vậy, anh xem Vu tiên sinh cần gì, anh đều phải tận lực thỏa mãn cậu ấy, đương nhiên nếu như cậu ấy không có gì cần đến, vậy anh hãy đưa cậu ấy trở lại nhà máy..
Tần Vĩnh Phú tại đầu bên kia điện thoại nghe nói Vu Thiên lại một lần nữa chấn nhiếp đối thủ, hắn rất cao hứng.
- Được, Tần tổng, tôi biết phải làm sao rồi.
Cúp điện thoại, Hắc Lang vẻ mặt cười nịnh nọt nhìn Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, Tần tổng nói nếu như ngài cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ đáp ứng ngài, ngài xem bây giờ cũng đã là giữa trưa, chi bằng chúng ta đi tìm một nhà hàng nào đó ăn một bữa cơm a?
Tuy rằng Hắc Lang cũng không cảm giác được áp bức mà Vu Thiên tạo cho gã, nhưng gã biết, nếu biểu hiện tốt trước mặt Vu Thiên thì sự nghiệp sau này của mình sẽ rất có tiền đồ, cho nên gã không ngại mời Vu Thiên đi ăn cơm.
Hơn nữa có một điểm rất trọng yếu là lúc trước Hắc Lang bang luôn bị Tiểu Đao hội đè đầu cưỡi cổ, gã làm gì cũng phải nhìn sắc mặt Lý Đối Nhãn. Nhưng loại chuyện này về sau sẽ không có nữa. Nếu Lý Đối Nhãn đồng ý quy phục Tần Vĩnh Phú, lúc đó gã cùng Lý Đối Nhãn đương nhiên sẽ ngang hàng, thậm chí bởi vì gã đầu nhập trước cho nên địa vị có thể cao hơn Lý Đối Nhãn một bậc.
Nghĩ đến đây, Hắc Lang không giấu nổi vẻ cao hứng, vì thế bây giờ gã phải ra sức thân cận với Vu Thiên.
- Ừh! Tôi quả thật có chút đói bụng, vậy anh tìm địa điểm đi.
Vừa nghe nói có cơm ăn, Vu Thiên cũng không khách khí. Mấy ngày sống ở thành thị hắn cảm thấy khá hứng thú với mấy món ăn ở đây, không biết bọn họ làm như nào mà cùng một món mà lại làm ngon đến như vậy, lại còn nhìn đẹp mắt hơn hắn làm rất nhiều.
Hắc Lang thấy Vu Thiên đồng ý như vậy liền rất cao hứng, vội vàng nói với lái xe:
- Nhanh, tìm một nhà hàng tốt nhất, tôi muốn mời Vu tiên sinh ăn cơm.
Nhà hàng Đế Hào, nằm trên con đường ở trung tâm thành phố Trung Sơn, một trong những nhà hàng nổi danh nhất thành phố Trung Sơn.
Bởi vì Hắc Lang phân phó lái xe nhất định phải tìm một nhà hàng tốt nhất, cho nên lái xe nghĩ một lúc liền đến nơi này. Lúc này chính là giờ cao điểm buổi trưa cho nên khách bên trong nhà hàng rất nhiều. Thời điểm đám người Hắc Lang đến thực sự đã hết phòng riêng rồi.
Hắc Lang cũng đã nghe qua tên tuổi của nhà hàng Đế Hào, gã biết đây là nhà hàng của Bạch gia một trong tứ đại phú hào của Trung Sơn, cho nên hắn cũng không dám liều lĩnh, mà cẩn thận từng li từng tí nói với Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, ngài xem đã không còn phòng VIP rồi, chúng ta có thể ăn cơm trong đại sảnh chứ?
- Được! Cái đó cũng không sao, ăn cơm là được.
Vu Thiên đối với chuyện này cũng không mấy quan tâm, cho nên trả lời qua loa với Hắc Lang.
Thấy Vu Thiên đồng ý, Hắc Lang vội vàng dẫn hắn tới một bàn trống, cùng nhau ngồi xuống.
Cái bàn cũng không lớn, nhưng cũng may chỉ có Hắc Lang cùng Vu Thiên hai người dùng cơm cho nên cũng có vẻ rộng rãi. Mấy tên thủ hạ của Hắc Lang đương nhiên không được phép ngồi cùng bàn, thậm trí ngay cả nhà hàng cũng không được phép tiến vào.
- Vu tiên sinh, ngài muốn ăn cái gì?
Hắc Lang mang theo một chút nịnh nọt hỏi.
- Mấy món ở đây tôi không biết, có lẽ anh làm chủ đi, anh xem rồi gọi món.
Vu Thiên thực sự rất tinh thông võ học nhưng nói về ẩm thực thì thực sự không được tốt cho lắm, cho nên phần trách nhiệm này tự nhiên thuộc về Hắc Lang.
- Ah! Được!
Kỳ thật Hắc