Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 39: Đối đầu.
Nguồn dịch: Dịch giả - Autumn
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Ôm trong lòng sự ngưỡng mộ đối với Vu Thiên, suốt đoạn đường Hắc Lang không nói câu gì, hắn chỉ đang nghĩ xem lát nữa gặp Tần Vĩnh Phú nên nói thế nào đây.
Nói đến cái tên Vu Thiên này thật sự rất có khả năng sẽ gây họa, ở Đông Phương quốc này Hồng bang có thế lực rất lớn, rất nhiều người hễ nghe đến cái tên này thì đều phải cúi đầu cung kính, thế mà Vu Thiên lại dám ra tay đánh người ta, chuyện này thì có gì tốt chứ?
Một lúc sau, xe dừng lại trước cửa nhà máy rượu Đại Tần. Xe vừa dừng thì Vu Thiên cũng mở mắt, cùng xuống xe với Hắc Lang, đi thẳng tới phòng làm việc của Tần Vĩnh Phú.
Trong văn phòng của Tần Vĩnh Phú, Tần Vĩnh Phú sau khi nghe Hắc Lang nói đến việc Vu Thiên dễ dàng thu phục Lý Đối Nhãn của Tiểu Đao hội thì vui vẻ gật đầu. Nhưng sau đó Hắc Lang nói đến chuyện Vu Thiên ra tay với người của Hồng bang thì mặt Tần Vĩnh Phú rõ ràng lộ ra chút lo lắng.
Trước đây Tần Vĩnh Phú đã từng lang bạt khắp nơi, hắn đương nhiên biết Hồng Bang có uy lực mạnh đến đâu, chỉ cần Hồng bang muốn thì cái nhà máy rươụ Đại Tần này, thậm chí là cả tập đoàn Đại Tần cũng có thể tiêu tan chỉ trong một đêm. Về điểm này, Tần Vĩnh Phú vẫn rất tin tưởng vào khả năng của người Hồng bang. Mặc dù hiện tại nhà máy rượu Đại Tần đã thu phục được Hắc Lang bang. Thậm chí, Tiểu Đạo hội cũng có vẻ muốn gia nhập vào bang phái mình. Nhưng chỉ dựa vào chút sức mạnh này mà đòi chống lại Hồng bang thì thật là quá ngu xuẩn.
Đồn rằng Hồng bang trải qua hơn một trăm năm phát triển, hiện tại số thành viên chính thức đã vượt con số mười vạn, nếu tính thêm số thành viên ở vòng ngoài nữa thì phải lên đến con số vài chục vạn. Dựa vào mấy người bọn hắn, ai có đủ sức ngăn cản bọn họ đây, Tần Vĩnh Phú càng nghĩ càng thấy đau đầu. Thậm chí hắn còn đang nghĩ mình thu nạp thêm Vu Thiên không biết là đúng hay sai nữa. Lúc này mới được vài ngày, Vu Thiên đã chọc giận “ông vua sắt thép” Lý gia ( Lý Hưng Quốc ) Trung Sơn thành phố Trương thị tập đoàn ( Trương Xảo Nhi ) Vương gia tỉnh Lưỡng Hồ ( Vương Đắc Thủy ) Hà gia tỉnh Lưỡng Tây ( Hà Lâm Lâm ) bây giờ lại đi chọc sát tinh Hồng bang ( Hồng Cường ) như này có để cho người ta sống nữa hay không.
Lắc lắc đầu, Tần Vĩnh Phú biết mình nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần người của Hồng bang điều tra thân phận của Vu Thiên, biết được Vu Thiên có quan hệ với tập đoàn Đại Tần của mình, đến lúc đó, bọn họ có thể sẽ không cho mình bất kỳ cơ hội nào để giải thích mà trực tiếp phong tỏa tập đoàn Đại Tần.
Hắn quay sang phất phất tay với Vu Thiên, ý bảo Vu Thiên có thể đi nghỉ trước. Nói thật, Tần Vĩnh Phú cũng không biết nên nói gì với Vu Thiên cho tốt, giáo huấn hắn sao? Hình như bản thân vẫn chưa có cái quyền ấy, nếu không phải được Vu Thiên cứu mạng hai lần thì lão già khọm Tần Vĩnh Phú đã sớm hóa thành tro rồi.
Phất tay bảo Vu Thiên rời đi, Tần Vĩnh Phú còn muốn Hắc Lang nán lại cùng hắn bàn bạc xem làm thế nào để bảo vệ tập đoàn Đại Tần. Bất luận thế nào, nếu đã gây ra tai họa, thì phải nghĩ cách mà ứng phó, còn những chuyện khác tạm thời không cần phải nghĩ đến.
Vu Thiên từ trong văn phòng của Tần Vĩnh Phú đi ra, hắn cũng rất buồn bực. Còn nhớ lúc bé, Lục thúc của hắn đã từng nói anh hùng gặp chuyện bất bình thì phải rút dao ra tương trợ. Rất nhiều vị anh hùng vì thế mà được lưu tiếng thơm đến tận muôn đời. Còn hắn hôm nay, lúc ở khách sạn Đế Hào, thấy có người cậy đông hiếp bé, cho nên hắn mới làm bộ đói khổ cố tình gây sự chú ý với bọn người của Hồng bang, nói như vậy là người của Hồng bang bắt nạt hắn trước, và hắn đánh lại bọn chúng cũng chỉ coi như là tự vệ mà thôi.
Nhưng tại sao, kết quả lại là mình gây sự với Hồng bang. Nhìn bộ dạng của Tần Vĩnh Phú cứ như là mình làm sai vậy.
Vu Thiên thực sự thấy bứt rứt, chẳng lẽ Lục thúc nói những chuyện này là không đúng sao? Lẽ nào gặp chuyện bất bình lại phải giương mắt ếch lên nhìn sao? Vu Thiên không thể hiểu được, cho nên hắn chẳng thèm nghĩ nữa. Dù sao thì hắn cũng biết công phu của mình rất mạnh, hắn còn biết phòng luyện võ mà Tần Vĩnh Phú xây dựng cho mình sắp hoàn thành, cho đến lúc đó, Vu Thiên tin rằng bản thân mình sẽ trở nên mạnh mẽ, cho đến khi luyện thành Vu Gia Đấu Khí đệ tứ trọng thì hắn sẽ có thể mở túi gấm ở cạnh người, sau đó giải đáp được thân thế của mình.
Nghĩ đến mình vẫn còn có mục tiêu để phấn đấu, Vu Thiên đột nhiên không mơ màng nữa. Lúc này, Vu Thiên đã đi tới cửa nhà máy rượu Đại Tần từ lúc nào không hay.
Bảo vệ nhà máy rượu Đại Tần ngày hôm đó đều đã chứng kiến Vu Thiên đối phó với Lý Hưng Quốc và bọn vệ sĩ của gã như thế nào nên bọn họ có vẻ khá nể phục Vu Thiên, thực sự là không còn từ nào khác để tả nữa. Vu Thiên liếc mắt nhìn mấy tên bảo vệ đứng ở đó cung kính, gật đầu cười. Sau đó hắn đi thẳng ra phía ngoài nhà máy rượu Đại Tần.
Vu Thiên muốn đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành một chút, từ khi đến đô thị đến nay, hắn vẫn chưa có dịp đi tản bộ, Vu Thiên muốn đi xem loanh quanh, để hiểu thêm một chút về cái xã hội này.
Cứ đi như thế một lúc, Vu Thiên đã cách nhà máy rượu Đại Tần cả nghìn mét. Với sự nhạy bén của mình, Vu Thiên đã lập tức cảm giác được có một cỗ khí tức nguy hiểm tập trung vào mình.
- Ai, ra đây đi.
Hai tay Vu Thiên thủ sẵn ở phía sau, hắn cẩn thận sử dụng giác quan thứ sáu của mình để xác định vị trí của đối phương.
- Ầm!
Một tiếng động mạnh vang lên, một nhân vật giống như người khổng lồ nhảy ra từ phía đối diện với Vu Thiên. Chỉ thấy người này cao khoảng hai mét, cân nặng cũng phải hơn ba trăm cân, mạnh mẽ xuất hiện giống như một ngọn núi khổng lồ đứng đối diện với Vu Thiên.
Vu Thiên ngẩng đầu lên nhìn tên cao to đó.
- Sao anh lại cao như vậy, mà lại đứng trước mặt tôi làm gì? Có biết là anh đang chắn đường tôi hay không?