Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 43: Đọ tốc độ.
Nguồn dịch: Dịch giả - Autumn
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Nói xong những lời này, Người phục vụ khẽ vươn tay về phía Đại Cá Tử với bộ dạng muốn đòi tiền.
Việc này có thể trách ai chứ? Vốn dĩ cô nàng phục vụ này đang bị mê hoặc bởi anh chàng đẹp trai ngồi chiếc ghế bên kia. Cô đang nằm nhoài mình trên quầy hàng mà mơ giấc mơ không có thật của mình thì Đại Cá Tử bỗng hét lên khiến cô tỉnh mộng. Ôm nỗi tức giận, cô ta đi tới trước mặt Đại Cá Tử. Bây giờ thì cô ta chỉ muốn nhanh chóng đòi tiền rồi quay lại để tiếp tục ngắm anh chàng đẹp trai kia. Anh ta quả thật vô cùng đẹp trai, còn đẹp hơn nhiều so với các minh tinh trên truyền hình.
- Bao nhiêu tiền?
Vừa nghe người phục vụ nói số tiền hơn 300 tệ, Vu thiên thoáng cái ù tai. Tuy rằng hắn công nhận một con vịt nướng như vậy giá 88 tệ là không đắt nhưng khi người bán hàng nói ra con số 352 tệ thì Vu Thiên vẫn rất bất ngờ.
- 352 tệ, cảm ơn!
Người phục vụ nghĩ rằng mình nói chưa rõ nên lại nhắc lại lần nữa.
- À! ồ…ok tôi biết, tôi biết.
Vu Thiên lấy tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Nói thật, kể cả khi đánh nhau với người khác thì Vu Thiên cũng chưa bao giờ thấy mệt như vậy, nhưng nếu cứ thế này thì sẽ rất xấu hổ, hắn thật sự không biết ứng phó với tình huống này thế nào.
- Ah?
Người phục vụ nhìn bộ dạng của Vu Thiên biết hắn có ý không muốn trả tiền. Cô ta không ngừng chìa tay về phía Vu Thiên và Đại Cá Tử tỏ vẻ muốn hai người mau chóng trả tiền để tôi còn thu bàn.
- Cái này, cái này,….chị phục vụ à, trước tiên có thể cho chúng tôi nợ không? Hôm nay vội vàng ra ngoài nên tiền của tôi…
- Ai là chị? Các người không phải là muốn đến ăn cơm chùa đấy chứ?
Người phục vụ không thèm để ý tới lí do Vu Thiên không trả được tiền. Vừa nghe Vu Thiên nói câu ấy, cô ta liền nghĩ họ định đến ăn uống chùa đây mà. Hơn một năm làm phục vụ, cảnh tượng này cô đã gặp không ít. Vì thế vừa thấy bộ dạng của Vu Thiên cô đã biết ngay tiếp đấy anh ta muốn làm gì rồi.
- Không, không. Không phải là chúng tôi muốn ăn không. Chỉ là tôi không nghĩ rằng bạn tôi bỗng chốc lại ăn nhiều đến như vậy nên khả năng là tôi không có đủ tiền trả.
Giọng của Vu Thiên đã rất nhỏ khi hắn nói với người phục vụ những câu này, bởi vì anh ta cảm thấy từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị mất mặt như vậy. Còn nhớ những ngày hắn ở Thâm Sơn, săn bắt được con thú nào lại mang ra chợ đổi hàng hóa. Thường thì đều là người ta nói mua bao nhiêu tiền, còn hắn thì nói bán bao nhiêu tiền. Thậm chí có khi người ta không đủ tiền mua, Vu Thiên còn thoải mái nói, thôi không sao, cứ như vậy đi. Vì thế, ở nơi tụ họp của mọi người trong trấn, rất nhiều thôn dân đều khen Vu Thiên hào phóng. Khi nghe những lời này, hắn cũng tỏ ra rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay thì thật sự hắn đã bị thất thế. Đã thế hắn vừa mới thu nhận tên đồ đệ trước mặt. Quả này chính mình làm mất mặt người sư phụ rồi.
- Này, tôi hỏi hai người câu này nhé? Nhìn hai anh cơ thể đều khỏe mạnh, tại sao không tìm việc gì đó mà làm, lại tới đây ăn không trả tiền? Hai người không thấy xấu hổ à?
Thấy Vu Thiên nói không có đủ tiền, người phục vụ nghĩ hai người này nhất định muốn ăn quỵt rồi, nên khó tránh cô ta ngày càng lớn tiếng.
- Cô nói cái gì thế hả? Ai tới ăn không chứ? Nói cho cô biết, không phải là chúng tôi không trả tiền mà chỉ là hiện tại không đủ tiền thôi. Hừ! Có phải không sư phụ?
Đại Cá Tử vừa nghe người phục vụ nói mình muốn ăn quỵt liền bực mình đứng lên nói to.
Vu Thiên buồn rầu ngẩng đầu liếc nhìn Đại Cá Tử, hắn thật sự không biết nói gì cho phải lúc này. Từ xưa tới nay đều nói, có lý không ở thanh cao. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy vô lý mà vẫn còn lớn tiếng được như vậy. Vu Thiên lúc này chỉ hận là không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Tiếng la lớn ở bàn của Vu Thiên lập tức thu hút sự chú ý của người thanh niên khí suất kia, nhưng người kia cũng chỉ vẻn vẹn chau mày. Sau đó khẽ lắc đầu với với người đàn ông mặcple trắng bên cạnh. Người đàn ông kia liền hiểu ý, bước nhanh tới bàn của Vu Thiên.
- Được rồi, đừng có ầm ĩ nữa. Thiếu gia và tiểu thư nhà chúng tôi đang dùng bữa bên kia. Đây coi như là giúp hai người trả tiền bữa ăn. Bây giờ thì hai người lập tức ra khỏi đây đi.
Nói xong, người mặc bộ véc màu trắng đó ném ra một sấp tiền vào cái khay trên tay người phục vụ.
- Ha ha, cô đã thấy chưa? Người ta đúng là một người tốt số. Ăn cơm cũng không cần tự mình trả tiền. Thế nào? Cứ mơ đi.
Đại Cá Tử vừa thấy có người thay mình trả tiền thì rất lấy làm vui mừng.
Nhưng Vu Thiên thì lại không hề vui vẻ như vậy. anh ta không hiểu tại sao người ta lại trả tiền ăn thay mình. Dĩ nhiên anh biết, đây có lẽ ý tốt của người đó. Nhưng Vu Thiên không muốn vô duyên vô cớ mà đi nhận ân huệ từ người khác.
- Cảm ơn. Tiền này tôi sẽ mau chóng trả lại cho các anh.
Nói xong, Vu Thiên liền muốn tới trước mặt thanh niên tuấn tú mặc y phục màu trắng kia để nói tiếng cảm ơn.
Nhưng người này dường như thấy Vu Thiên có ý đi tới.
- Không cần, thiếu gia và tiểu thư nhà tôi khi đang dùng cơm không thích có người quấy rối. Vả lại, mấy đồng tiền này không đáng là gì trong mắt Trịnh gia chúng tôi.
Vốn Vu Thiên còn muốn cảm ơn mấy người này nhưng vừa nghe những lời này, anh ta có chút không hài lòng.
- Không phải là chỉ có vài đồng tiền thôi sao? Vậy thì tôi càng không thể thiếu các người đồng nào.
Vu Thiên nghĩ trong lòng như vậy và quay lại phía