Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 6: Gặp phải ác lang.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Nghe lời Vu Thiên nói Tần Thư Nhã liền đi mở nồi, sau khi thấy được súp nấm, cô lại không dám ăn, bởi vì từ trước tới bây giờ cô chưa từng nếm qua súp nấm như vậy.
Mà sau khi cẩn thận nếm thử một chút, cô mới phát hiện hóa ra cây nấm hoang cũng có thể làm ra món súp ngon như vậy, lúc này Tần Thư Nhã uống liền hai chén lớn. Thẳng cho đến khi bụng cô đánh ợ một cái, lúc này mới buông bát xuống.
- Vu Thiên, chúng ta buổi sáng làm gì? Bạn em còn không có tỉnh lại, không bằng anh dẫn em đi dòng suối ở phụ cận bắt con cua nha, anh không biết em lớn như vậy, tuy rằng cua đã ăn không ít, nhưng thực sự chưa bao giờ đi bắt cua a, cho nên em rất muốn thử một lần.
Tần Thư Nhã chủ động bắt chuyện với Vu Thiên.
- Ồh! Vậy được rồi, Đợi tôi cho bạn cô uống thuốc xong đã... sau đó sẽ mang cô đi. Bất quá tôi tuyên bố trước, cô cũng đừng kêu mệt mỏi nha, từ nơi này đến chỗ dòng suối nhỏ đó cũng có một đoạn khoảng cách đó.
Vu Thiên nhắc nhở đối với Tần Thư Nhã.
- Không thành vấn đề, anh không biết lúc em ở trường chính là kiện tướng chạy cự li dài đó, anh cứ yên tâm đi, em quyết sẽ không đi phía sau anh đâu.
Tần Thư Nhã nói như đinh đóng cột.
Nói tới nói lui, lại để cho Tần Thư Nhã thật không ngờ chính là, khi Vu Thiên cho Vương Đình uống thuốc xong rồi mang cô hướng dòng suối nhỏ đi tới, thế nhưng đã đi hơn một giờ rồi mà còn không nhìn thấy bóng dáng của dòng suối nhỏ kia đâu.
- Vu Thiên, anh đang đùa giỡn em có phải không, vì sao đi lâu như vậy rồi, em còn không nhìn thấy dòng suối nhỏ anh bảo đâu này?
Đường đi trong núi không thể so với trên đường lớn, con đường chợt cao chợt thấp kia, lại có thêm rất nhiều hố lớn hố nhỏ cuối cùng cũng khiến cho Tần Thư Nhã không thể kiên trì nổi.
- Tôi không có lừa cô, hiện tại chúng ta đã đi được một nửa đoạn đường. Cô phải biết ngày hôm qua tôi đi chỉ có một người, nhưng hôm nay phải mang theo cô, cho nên tự nhiên sẽ chậm.
Vu Thiên thật thà nói.
- Cái gì? Anh nói là do mang theo em mới chậm sao? Anh không có lầm chứ, từ đầu đến giờ, em thế nhưng đều không có ngừng nghỉ nha, em làm sao lại là vật cản được?
Nghe Vu Thiên nói như vậy, Tần Thư Nhã không phục nói.
Hướng về phía Tần Thư Nhã ngây ngốc cười cười, Vu Thiên lắc đầu:
- Trong mắt của tôi, cô không được gọi là đi!
Kỳ thật Vu Thiên muốn nói, cô đi kiểu này không khác tôi bò là mấy.
- Thế này mà còn không gọi là đi sao? Vậy được rồi, anh đi thử cho em xem một chút, xem như thế nào mới gọi là đi?
Càng nghe Vu Thiên nói, Tần Thư Nhã lại càng không phục, rốt cuộc không chịu nổi cô đành nhìn về phía Vu Thiên. Cô rất muốn nhìn xem theo như lời Vu Thiên nói đi là khái niệm gì.
Vốn Vu Thiên không muốn lúc nào cũng phải lộ ra công phu trước mặt Tần Thư Nhã. Thế nhưng mà vừa nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, Vu Thiên thật sự sợ cô coi thường mình, cho nên hắn đành phải nói với Tần Thư Nhã:
- Được, vậy cô nhìn cho kĩ này, theo như lời tôi nói đi là như thế nào.
Nói xong, chỉ thấy Vu Thiên cười hắc hắc, sau đó liền hướng phía xa đi đến.
Hoàn toàn chính xác, bước chân Vu Thiên thực đang đi mà không phải chạy. Nhưng thân hình Vu Thiên xác thực dùng tốc độ cực nhanh cách Tần Thư Nhã càng ngày càng xa, không đến nửa phút sau, Tần Thư Nhã vậy mà đã không thấy bóng lưng Vu Thiên đâu rồi.
Nhìn không thấy bóng lưng Vu Thiên, Tần Thư Nhã nhất thời hoảng hốt. Hiện tại cô cũng không muốn biết vì cái gì Vu Thiên nhanh như vậy biến mất ở trước mặt mình. Hiện tại cô muốn nhất chính là làm thế nào để trở lại căn nhà gỗ, bởi vì bây giờ cô nhìn đâu đâu cũng toàn thấy cây, cô thực bị lạc đường rồi!
- Vu Thiên, Vu Thiên, anh ở đâu! Anh mau trở lại cho em!
Tần Thư Nhã sốt ruột dùng sức kêu to.
Con người chính là như vậy, càng sợ hãi cái gì, thì nó lại càng tới. Tiếng la của Tần Thư Nhã cũng không có làm Vu Thiên trở về, trái lại lại đưa tới một con sói xám đói bụng đang lảng vảng xung quanh. Con sói xám này đã đói bụng rất lâu rồi, mới vừa rồi nghe thấy tiếng Tần Thư Nhã kêu to, hơn nữa cũng ngửi được mùi thơm từ trên người Tần Thư Nhã mà đến.
- Ngao…!!!
Một tiếng kêu to, con sói này đã xuất hiện ở trước mặt Tần Thư Nhã.
- Ah!
Vừa nghe thấy tiếng Sói tru, lại chứng kiến một con Sói xuất hiện trước mặt mình, Tần Thư Nhã suýt chút nữa ngất đi, cô không biết vì cái gì vận khí của mình lại đen như vậy, thường thường chỉ thấy trên TV hoặc là trong tiểu thuyết xuất hiện tình tiết trùng hợp như vậy, chính mình sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Lần đầu tiên gặp phải sói hoang khiến cho Tần Thư Nhã nơm nớp lo sợ, mà con Sói kia tựa hồ cũng nhận thấy được Tần Thư Nhã đang khẩn trương. Bắt đầu chậm rãi bước từng bước một áp sát vào Tần Thư Nhã.
- Vu Thiên, anh cái đồ chết bầm này, anh ở đâu, anh ở đâu!
Trong lòng Tần Thư Nhã không ngừng mắng Vu Thiên, đồng thời bước chân cũng theo tiềm thức lui về phía sau, cô cực kỳ sợ con sói hoang trước mắt này, sợ đối phương sẽ lao tới xé rách thân thể mình.
Tần Thư Nhã lui, sói hoang lại lấn tới. Một người một vật cứ như vậy trong rừng rậm giằng co. Nói là giằng co, kỳ thật cũng không phải, bởi vì sói hoang chỉ có tiến, mà Tần Thư Nhã lại một mực lui. Rốt cục trong quá trình lui về sau do Tần Thư Nhã quá khẩn trương nên không nghĩ tới, dưới chân bị một nhánh cây vấp ngã, cả người thoáng cái đã mất cân đối ngả về sau.
- Đừng nha, cứu mạng!
Tần Thư Nhã lớn tiếng la lên rồi ngã xuống. Sói hoang tựa hồ cũng chờ được thời khắc tốt nhất, nó chứng kiến mục tiêu bỗng nhiên ngã xuống, liền há cái miệng lớn dính máu mãnh liệt bổ nhào vào người Tần Thư Nhã, nó thật sự quá đói rồi.
- A.A..!
Chỉ nghe cô hét lớn một tiếng, hóa ra do quá sợ hãi nên Tần Thư Nhã