Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 79: Thanh Thủy Viên.
Nguồn dịch: Dịch giả - Cổ miêu
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Kỳ thật Sử Khắc Lang ngay từ lúc đầu đã có ý với Tần Thư Nhã nên Vu Thiên đã chú ý tới.
Thậm chí hắn còn nghe rõ ràng Sử Khắc Lang nói anh họ của y là Phó hội trưởng hội học sinh, những chuyện như thế này chỉ có thể dọa nạt một số người vừa mới ra đời, còn đối với Vu Thiên thật sự một chút tác dụng cũng không có. Vu Thiên sở dĩ đến đại học đương nhiên cũng muốn học một ít kiến thức này nọ, nhưng mục đích của Vu Thiên thật ra không chỉ vì lấy một cái bằng đại học giống như mọi người, những ngày nghe giảng vừa qua đối với Vu Thiên một chút tác dụng cũng không có, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Vu Thiên không đem Hội học sinh để ở trong mắt.
Đương nhiên làm một cường giả thì sẽ không sợ người của Hội học sinh đến tìm phiền phức. Cùng lắm đến lúc đó Vu Thiên tiện vài cái đấm, hai cước đá ra mà thôi. Vì Vu Thiên hiểu ra được một đạo lý, toàn bộ âm mưu quỷ kế ở trước người có thực lực tuyệt đối đều là con nít, đều không có một chút ảnh hưởng.
Vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, Trương Xảo Nhi ngượng ngùng không dám tiếp tục ăn cơm, nhưng dù sao bận việc tới tận trưa, bụng cũng quả thật có chút đói, vậy nên Trương Xảo Nhi đành phải cúi xuống ăn tiếp.
Một lúc sau, Vu Thiên cùng Tần Thư Nhã bốn người đã đem thức ăn trong mâm tiêu diệt sạch sẽ, sau đó bốn người lại từ trong nhà ăn đi ra, giống như sự việc xảy ra cùng Sử Khắc Lang lúc nãy chưa hề xảy ra.
Ra đến cửa chính nhà ăn, Trương Xảo Nhi mỉm cười với Tần Thư Nhã nói:
- Em gái, chị còn có việc sẽ không đi cùng các em, các em cẩn thận một chút người nhà họ Sử, chị nghĩ hắn không chịu để yên như vậy đâu, đến lúc đó sẽ có một chút phiền toái đấy.
- Hỳ hỳ, cảm ơn chị Xảo Nhi quan tâm, chị cứ yên tâm đi, chỉ cần có Vu Thiên, bọn họ có đến bao nhiêu người cũng đều toi công.
Nói xong lời này, Tần Thư Nhã còn hướng về Vu Thiên nhìn nhìn.
Chỉ có trời mới biết lời nói của Tần Thư Nhã là thật, hắn đương nhiên đã đáp ứng Tần Vĩnh Phú phải bảo vệ Tần Thư Nhã thật tốt, hắn đã nói được thì sẽ làm được, cho nên hắn cũng không có cái gì phải giải thích.
Trương Xảo Nhi hảo tâm nhìn thoáng qua Tần Thư Nhã, thầm nghĩ:
- Ai, các em vẫn rất ngây thơ a, các em không biết chuyện ngoài đời không nhất thiết toàn bộ đều dùng vũ lực để giải quyết, đối với một số người mà nói, kinh tế chiến đôi khi mới là mấu chốt, huống chi vừa nhìn Sử Khắc Lang là biết loại người trọng sĩ diện, thù này hắn có thể không báo hay sao?
Nhưng dù sao cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu, dù trong lòng muốn nhưng Trương Xảo Nhi cũng không có nói ra, suy cho cùng cô với Tần Thư Nhã cũng chỉ mới quen biết, chưa tính là thân quen.
Đảo mắt nhìn qua Vu Thiên một chút, thấy Vu Thiên bộ dạng bình ổn, Trương Xảo Nhi lúc này mới cười cười rời đi.
Tần Thư Nhã đặc biệt chú ý đến Trương Xảo Nhi, thấy trong lúc Trương Xảo Nhi rời đi còn ngoái đầu nhìn lại Vu Thiên, cô không khỏi có một loại trực giác của phái nữ nói cho mình biết, chắc chắn Trương Xảo Nhi đối với Vu Thiên có ấn tượng.
- Này, nghĩ gì thế? Có phải cậu cảm giác không an toàn đúng không, ha ha, chị Xảo Nhi này luận về tướng mạo không thua kém cậu chút nào, huống hồ tớ xem chừng chị ấy còn rất hiểu đời, ây za, đối thủ của cậu đến rồi đây.
Vương Đình nhìn thấy bộ dạng Tần Thư Nhã như có điều suy nghĩ, trong miệng không khỏi vạch trần suy nghĩ của cô.
Suy nghĩ trong lòng bị người khác một câu nói toạc ra, Tần Thư Nhã vô cùng thẹn thùng, lớn tiếng nói một câu:
- Vương Đình, bạn ở đây nói lung tung cái gì vậy.
Nói xong liền làm ra tư thế muốn đánh Vương Đình. Vương Đình làm sao để cho Tần Thư Nhã có cơ hội, một bước đã sớm chạy ra xa.
Tần Thư Nhã nhìn thoáng qua Vu Thiên bên cạnh, thấy hắn vẫn là bộ dạng hiền như khúc gỗ, không khỏi cười cười nói:
- Tốt rồi, nếu không có chuyện gì anh về phòng của mình mà ngủ.
- Vậy cũng được, nếu như cô có chuyện gì không giải quyết được nhớ gọi điện thoại cho tôi.
Vu Thiên không biết câu nói của Vương Đình có ý gì, cho nên hắn cũng không để ý suy nghĩ thêm. Nhưng khi nhìn thấy Tần Thư Nhã muốn rời đi, hắn cũng không quên nhắc nhở cô một tiếng.
Vu Thiên chẳng qua chỉ đơn giản quan tâm Tần Thư Nhã một chút, còn trong lòng Tần Thư Nhã lúc này như đang uống mật ngọt:
- Được rồi, em biết, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi đó.
Sau đó Tần Thư Nhã liền cười cười chạy đuổi theo Vương Đình ở phía xa.
Không có Tần Thư Nhã các nàng bên người, Vu Thiên một mình xem như được giải phóng. Bằng vào trí nhớ của mình, hắn đã sớm ghi nhớ đường về phòng, thấy bây giờ trời mới xế chiều, hơn nữa buổi chiều không có giờ lên lớp, nên Vu Thiên liền một mình tản bộ trong sân trường Đại học Trung Hoa, coi như là một phương pháp tiêu hóa sau khi dùng cơm vậy.
Bước đi chậm chậm trong sân trường, như thường lệ thấy các bạn học đi qua, Vu Thiên lúc này mới có cảm giác của cuộc sống.
Trước đây Vu Thiên đều là mỗi ngày cùng