Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 81: Cứu Hạ Hạ (2).
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Vu Thiên lúc này mặc một chiếc áo cộc màu đen cứ như vậy đứng trước mặt Hạ Hạ.
Bởi vì chiếc áo cộc này thuộc loại bó sát, khiến cho dáng người cường tráng của Vu Thiên hiện ra rất rõ ràng. Thoạt nhìn Vu Thiên đã rất khỏe mạnh, bây giờ càng mang đậm khí chất của nam tử hán đại trượng phu.
Còn chưa kịp nói gì đối với Vu Thiên thì Hạ Hạ đột nhiên thấy Tá Mộc Tam Lang đang hầm hừ đi tới:
- Mẹ nó, tiểu tử, mày làm gì, mày có biết tao là ai không, mày có biết đắc tội với tao thì sẽ có hậu quả gì không?
Tá Mộc Tam Lang trong lúc không phòng bị bị Vu Thiên ném ra ngoài, mặc dù lúc ấy Vu Thiên ra tay không phải rất nặng, thế nhưng bị ném bay xa như vậy rồi ngã trên mặt đất, loại tư vị này cũng không phải dễ chịu gì. Ước chừng sau một hồi Tá Mộc Tam Lang mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nghĩ đến lần này cứ như thế bỏ qua cho Hạ Hạ, đối với mình ít nhiều sẽ có chút phiền toái, cho nên gã vẫn cả gan đi tới trước mặt Vu Thiên hét lên điên cuồng.
- Thật sự tôi không biết, mà tôi cũng không muốn biết, anh nếu không muốn bị đánh, tôi khuyên anh nên cút ra xa đi.
Vu Thiên chậm rãi xoay người lại nhìn Tá Mộc Tam Lang.
Tá Mộc Tam Lang vốn nghĩ mình chỉ cần kêu lớn hai câu, Vu Thiên ít nhiều sẽ sợ, theo đó cũng trở nên thận trọng hơn..., rồi hỏi một chút gã rút cuộc là ai, có bối cảnh gì, có chỗ dựa vững chắc nào. Nếu như vậy, gã có thể nói ra hậu trường của mình, có thể tỏ ra mình thực ngưu bức cỡ nào, khi đó người thanh niên trước mặt này hơn phân nửa sẽ không còn dám đi quản chuyện không phải của mình nữa. Nhưng ngược lại, Vu Thiên cái gì cũng không hỏi, chỉ quát gã cút ra xa nếu không sẽ lại còn đánh gã, chẳng lẽ thanh niên cường hãn trước mặt này lại có bối cảnh gì sao?
Trong lòng nghĩ không ra Vu Thiên này là ai, Tá Mộc Tam Lang cũng không có lập tức hướng Vu Thiên động thủ mà thò tay phải vào túi quần rút điện thoại bấm một dãy số. Gã tin rằng chỉ cần mình kiên nhẫn một chút đợi cho viện quân của mình đến, vậy thì việc này trở nên dễ dàng rồi.
Đối với hành động mờ ám của Tá Mộc Tam Lang, Vu Thiên rõ ràng thấy được nhưng hắn cũng không biết Tá Mộc Tam Lang muốn làm gì. Trái lại Hạ Hạ thấy hành động của Tá Mộc Tam Lang thì vội vàng nhắc nhở Vu Thiên:
- Mau, chúng ta đi nhanh thôi, bằng không một lát nữa trợ thủ của hắn đến đây thật sự không tốt cho chúng ta.
- Giúp đỡ? Cô nói hắn còn có quân cứu viện?
Vu Thiên vừa nghe Hạ Hạ nói vậy liền hiểu ra. Muốn nói Vu Thiên đối với cái gì cảm thấy hứng thú nhất, đó chính là đỉnh cao võ thuật. Tuy lúc trước cũng có động chân động tay nhưng đối thủ đều quá mức bình thường, căng bản không cùng đẳng cấp với mình, đánh nhau thực sự mười phần không đã ghiền, cho nên hiện tại vừa nghe đối phương rất có thể gọi viện trợ đến, Vu Thiên ngăn không nổi hưng phấn.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của Vu Thiên, Hạ Hạ không khỏi có chút sốt ruột.
- Này, anh không nghe thấy sao, trợ thủ của hắn sắp đến rồi đấy, anh không cần phải khẩn trương như thế, chỉ cần chúng ta bây giờ chạy trốn là được. Một mình Tá Mộc Tam Lang không ngăng nổi hai người chúng ta liên thủ công kích đâu.
Bởi vì vừa nãy Vu Thiên có thể thoáng cái đem Tá Mộc Tam Lang ném xa như vậy, Hạ Hạ liền phỏng đoán Vu Thiên chắc cũng có chút bản lĩnh, cô nghĩ nếu mình cùng Vu Thiên liên thủ lại không chừng có thể đem Tá Mộc Tam Lang đánh gục, chỉ cần mình có thể chạy khỏi Thanh Thủy Viên, cô sẽ lập tức triệu tập thủ hạ, đến lúc đó đã có đủ thực lực để giao đấu với Tá Mộc Tam Lang rồi.
Nghe thấy ý trong lời nói của Hạ Hạ, Vu Thiên buồn bực quay đầu lại nhìn cô một cái. Thì ra Hạ Hạ tưởng sự hưng phấn của Vu Thiên là do sợ hãi mà khẩn trương, Vu Thiên không khỏi hướng về Hạ Hạ cười cười.
Hạ Hạ thấy Vu Thiên lúc này còn cười thì không khỏi sửng sốt. Cô thật không ngờ chàng trai cường tráng trước mặt khi cười rộ lên lại đẹp như vậy, trong lòng không biết làm gì nên cô chỉ biết đứng nguyên tại chỗ. Có thể nói Vu Thiên cười thật hồn nhiên, giống như ánh nắng mặt trời tràn ngập khắp nơi, đem đến sự ấm áp, yên bình.
Tá Mộc Tam Lang nhìn Vu Thiên cùng Hạ Hạ trước mặt, gã thật không biết tại sao bọn hắn rõ ràng biết mình gọi viện trợ đến mà lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ chỉ hai người bọn hắn mà không sợ mình sao. Chẳng lẽ phía sau người Đông Phương này có chỗ dựa? Tá Mộc Tam Lang thật sự không hiểu nổi.
Thời gian cũng không cho phép Tá Mộc Tam Lang suy nghĩ nhiều, bởi vì chính lúc này, phía ngoài Thanh Thủy Viên đi tới bốn gã thanh niên, nguyên một đám không đến hai mươi tuổi, nhưng thân hình bọn chúng lại vô cùng cường tráng, làm cho người ta vừa nhìn đã biết đây tuyệt đối không phải người thường.
Tá Mộc Tam Lang nghe tiếng bước chân từ phía sau, khi gã thấy người phía sau đến là ai liền cao hứng hô lên:
- Thôn Phố Quân, các anh mau tới đây, tôi ở trong