31 Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 89: Hoàng Thế Nhân ác độc (3).
Nguồn dịch: Dịch giả - Liên tâm
Share by:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Bạn học?
Vừa nghe Vu Thiên nói cùng bạn học đến, Bạch Lập Thanh càng kinh ngạc. Y vẫn cho rằng Vu Thiên là một võ học cao thủ phi thường lợi hại, thậm chí y đã nghe nói qua ở Đông Phương quốc có một tổ chức tên là Cổ Võ môn, y tưởng Vu Thiên là người của tổ chức đó, nhưng bây giờ nghe Vu Thiên nói hắn vẫn còn đi học, y liền hiểu Vu Thiên không phải là người của tổ chức này. Bởi vậy, Bạch Lập Thanh càng thêm quyết tâm kết bạn với Vu Thiên. Phải biết người Cổ Võ môn có quy định của riêng mình, đó là không thể tùy tiện kết bạn bên ngoài, nhưng nếu Vu Thiên không phải, vậy thì việc mình có thể kết bạn với hắn càng dễ rồi, vì thế lực Bạch gia góp thêm một viên gạch.
Cho nên, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Bạch Lập Thanh nhìn Vu Thiên lại càng thêm vui vẻ:
- Vu tiên sinh, cậu đừng nói như vậy, cho dù thế nào, cậu cũng đã ra tay giúp chúng tôi. Mà Bạch Lập Thanh tôi cũng rất muốn kết giao với người bạn như cậu, lúc này có cơ hội, không bằng cậu nể mặt tôi, để cho tôi làm tròn vai trò chủ nhà.
Lúc nói những lời này, Bạch Lập Thanh dường như đã dùng đến cả ngữ khí van nài.
Thấy ánh mắt chân thành của Bạch Lập Thanh, Vu Thiên khẽ nhíu mày. Nói thật, Vu Thiên cũng không muốn cùng những người có quyền có thế này có bất kì quan hệ gì. Nhưng nếu đối phương là một cao thủ võ học, thì Vu Thiên có thể không kiêng nể cùng đối phương đánh một trận giao hữu, có thể kết giao với đối phương trên phương diện võ học là quá đủ rồi. Nếu đối phương trên phương diện võ học chỉ hơi giỏi chút thôi, nói thực không đủ để Vu Thiên nổi lên tâm hứng muốn kết bạn. Nhưng Vu Thiên cũng biết, người như Bạch Lập Thanh, nếu như mình không đồng ý để cho y làm tròn vai trò chủ nhà, vậy thì y nhất định sẽ quấn quít lấy mình không tha, cuối cùng bản thân cũng đừng mong rằng có thể chơi vui được.
-Ài! Được rồi. Chẳng qua giờ tôi muốn đi ra ngoài mua một ít ô mai, bạn của tôi muốn ăn.
Vu Thiên không còn có cách nào khác, chỉ đành đồng ý với thỉnh cầu của Bạch Lập Thanh.
- Ô mai? Ha ha, cậu không cần đi ra ngoài, trên lầu tôi có.
Bạch Lập Thanh thực nghĩ không ra, cao thủ như Vu Thiên mà lại bị người khác sai đi mua ô mai, thực sự là dùng giao mổ trâu giết gà mà:
- Người đâu, lên lầu lấy một ít ô mai xuống đây.
Nói với thủ hạ ở sau xong, Bạch Lập Thanh lại quay sang Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, thủ hạ của tôi sẽ đi lấy, rất nhanh sẽ mang tới, tôi nghĩ không bằng trong thời gian này, cậu dẫn tôi đi giới thiệu với bạn của cậu một chút đi.
Bạch Lập Thanh cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Vu Thiên không dễ nói chuyện thì bắt đầu từ bạn của hắn vậy, chỉ cần có thể kết giao được với bạn của hắn thì trong tương lai cũng sẽ có cơ hội làm bạn với hắn mà thôi, khà khà.
Vu Thiên cũng đành mặc kệ Bạch Lập Thanh, chỉ trả lời một câu:
- Thế thì xin mời.
Sau đó, Vu Thiên liền mang theo bọn người Bạch Lập Thanh quay trở về căn phòng mà mọi người đang chờ.
o0o
Trong lúc này, Hoàng Thế Nhân đã đè được Tần Thư Nhã xuống:
- Ha ha, thế nào, cô có thấy thoải mái hay không, yên tâm đi, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tuy rằng hiện tại quần áo Tần Thư Nhã còn y nguyên, nhưng cô biết kết tiếp Hoàng Thế Nhân muốn làm cái gì. Hiện tại cô hận thấu xương Hoàng Thế Nhân, thế nhưng không biết vì sao trong đáy lòng cô lại không có sức phản kháng, thậm chí còn giống như rất mong chờ có người đụng chạm, vuốt ve cô.
Hoàng Thế Nhân nhìn Tần Thư Nhã tuy rằng rất tức giận, nhưng quả thực không thể nào cự tuyệt gã, gã biết thuốc đã bắt đầu phát tác rồi.
- Ha ha mỹ nhân của anh ơi, hãy theo anh đi, cả hai chúng ta đều được vui vẻ mà.
- Mày, mày mau buông ra. Nếu không chút nữa Vu Thiên quay lại thì anh ấy sẽ khiến cho mày biết thế nào sống không bằng chết.
Tần Thư Nhã dùng hết sức lực còn lại cự tuyệt Hoàng Thế Nhân
- Vu Thiên sao, ha ha, cưng đừng có nghĩ đến hắn nữa, hắn đã bị anh đây dùng mưu đuổi đi rồi, có lẽ chờ khi hắn về chúng ta đã là người một nhà, lúc đó hắn còn làm gì được anh nữa, ha ha ha.
Thấy Tần Thư Nhã đến lúc này còn nhớ đến Vu Thiên, Hoàng Thế Nhân nhịn không được phải bật cười, gương mặt gã thoáng chốc trở nên âm u đáng sợ:
- Tần Thư Nhã à, đừng có mà nhớ tới thằng Vu Thiên đó nữa, nếu không anh đảm bảo em sẽ rất đau khổ cho xem!!!
Nói xong, Hoàng Thế Nhân liền hướng tới đôi môi Tần Thư Nhã. Gã từ lâu đã mơ tưởng tới đôi môi quyến rũ đỏ mọng này rồi.
“Uỳnh”
Cửa liền mở ra, sau đó một bàn tay bắt lấy Hoàng Thế Nhân đang nằm trên