Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 96: Mộng du.
Nguồn dịch: Dịch giả - tuananh12ct - metruye
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Khổng Văn từ trong lớp học đi ra, vì triết học dựa vào phần nhiều cảm ngộ của sinh viên, cho nên dưới tình huống bình thường, buổi sáng chỉ có một khóa này. Có thể thấy từ giờ cho đến trưa, hệ triết học trên cơ bản không có khóa học gì khác.
Không ít bạn học đợi Khổng Văn lão sư rời khỏi cũng đứng dậy rời đi.
Bạch Ngọc Đường cũng rất muốn đứng dậy ra ngoài cửa. Vốn hắn làm việc trong văn phòng đã lâu, bây giờ đi học trở lại khiến cho rất nhiều thứ không quen. Nhưng khi Bạch Ngọc Đường thấy Vu Thiên không động, hơn nữa ngay cả Triệu Đan Đan cũng không động, hắn rất thức thời ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Vu Thiên cũng không phải không muốn rời khỏi giảng đường, tại Triệu Đan Đan ngủ quá ngon, hắn thực không đành lòng đánh thức. Vì thế, Vu Thiên dứt khoát lật sách giáo khoa ra, chính mình đi đọc sách. Cánh tay cũng bị cái đầu nhỏ của Triệu Đan Đan đè nặng, Triệu Đan Đan đang ngủ rất say, thậm chí ngay cả chuông tan học cũng không đánh thức nổi cô.
Đối với Vu Thiên mà nói, trong giảng đường đọc sách hay về nhà đọc sách cũng giống nhau, cho nên hắn ngồi lại, lấy sách ra đọc làm thú vui giết thời gian. Cứ như vậy, trong nháy mắt một giờ đã trôi qua.
Ngồi cách Vu Thiên không xa Bạch Ngọc Đường lúc này vạn phần lo lắng. Vốn hắn muốn dùng thân phận bạn học tiếp cận Vu Thiên, sau đó nghĩ biện pháp biến Vu Thiên thành nhân tài dưới tay, nhưng sự xuất hiện của Triệu Đan Đan đã hoàn toàn xen ngang vào kế hoạch của gã, hiện tại Vu Thiên lại ngồi im trong phòng không chịu rời đi. Mặc dù trong phòng ngoài Bạch Ngọc Đường chỉ còn Vu Thiên cùng Triệu Đan Đan, thế nhưng đối mặt với Triệu Đan Đan không biết có mục đích gì, Bạch Ngọc Đường vẫn không biết nên làm thế nào mở miệng với Vu Thiên.
- Aaa!
Ngáp một cái, Triệu Đan Đan thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, tay ngọc mở ra, lơ đãng thoáng đụng trúng khuôn mặt Vu Thiên.
- Hứ? Chuyện gì thế này?
Triệu Đan Đan mắt còn đang nhắm nhưng tay đã đụng trúng mặt Vu Thiên, cô lập tức giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm Vu Thiên.
- Anh, anh sao lại ở chỗ này, anh sao lại ở trong phòng tôi?
Triệu Đan Đan thấy rõ trước mặt là một người đàn ông, cô lập tức quát to một tiếng.
Hóa ra Triệu Đan Đan ngủ quá sâu, chưa phát giác ra đây là giảng đường chứ không phải phòng ngủ của cô, cho là mình vừa mới rời giường. Như thế, chính mình vừa rời giường, Vu Thiên lại đối diện với mình, đây không phải nói Vu Thiên vẫn luôn ở trong phòng ngủ của mình sao? Cái này, đối với một cô gái trên phương diện tình cảm như một trang giấy trắng làm sao mà không kinh hãi cho được, vì vậy Triệu Đan Đan lúc này vô cùng tức giận.
- Anh, anh là đồ sắc lang, anh nói mau, anh đang làm gì trong phòng tôi? Anh đã thấy cái gì?.
Vì Triệu Đan Đan đột nhiên nhớ tới mình hay có thói quen ngủ trần, bây giờ lại nhìn thấy Vu Thiên ở đây, lập tức muốn làm rõ Vu Thiên có phải hay không đã chiếm hết tiện nghi của mình.
Vu Thiên nhìn Triệu Đan Đan trong phòng học nói hưu nói vượn, không khỏi lắc đầu. Hắn thật nhìn không ra, Triệu Đan Đan xinh đẹp cùng khả ái như vậy, nhưng khi nổi giận lại lợi hại như thế, đã thế tối trọng yếu là Triệu Đan Đan phát hỏa không dứt, căn bản Vu Thiên không biết nói cái gì cho tốt.
Tất nhiên không biết nói gì cho phải, không bằng không nói. Vu Thiên lắc đầu, đem cánh tay Triệu Đan Đan dùng làm gối đầu rút về, sau đó nhẹ nhàng lau một ít nước bọt, chậm rãi đứng lên, không nói gì trực tiếp đi ra khỏi giảng đường.
- Này, uy, anh vẫn chưa trả lời tôi đâu.
Cho tới bây giờ Triệu Đan Đan tựa hồ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, hiện tại thấy Vu Thiên không nói câu nào bỏ đi, cô muốn giữ Vu Thiên lại hỏi cho rõ ràng. Triệu Đan Đan vừa mới bước chân lập tức đụng phải phần trước của bàn học, sự va chạm này lập tức khiến Triệu Đan Đan tỉnh táo lại.
Đờ đẫn nhìn từng dãy bàn học, mà Bạch Ngọc Đường ngồi một bên âm thầm cười trộm, lúc này Triệu Đan Đan mới thấy đây cũng không phải phòng ngủ, mà là phòng học của trường. Mà mình cố ý đến đây, lại chủ động ngồi cạnh Vu Thiên, tận lực nghe giảng rồi ngủ mất. Hồi tưởng lại thấy nước bọt trên cánh tay Vu Thiên, khuôn mặt Triệu Đan Đan thoáng cái ửng hồng. Cô phát hiện ra mình vừa làm một việc hết sức ngu xuẩn.
Đương nhiên cũng không phải vì Triệu Đan Đan mắng Vu Thiên rồi cảm thấy mình sai, đối với Triệu Đan Đan, mình coi như mắng người khác thì như thế nào. Nam hài bên người cô để cho cô mắng còn chưa đủ tư cách kia kìa. Mà Triệu Đan Đan thấy mình ngu xuẩn là vì đã đem giảng đường nghĩ thành phòng ngủ.
- Ha ha ha ha ha.
Bên cạnh bàn Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường