Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 99: Mỹ nữ gặp phiền phức.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Tất nhiên, tất nhiên rồi!
Thấy ánh mắt ôn nhu của Triệu Đan Đan, tên nam sinh này liền có cảm giác lâng lâng như say.
Cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt thương hại nhìn nam sinh kia, thầm nghĩ:
- Chúa ơi, xin ngài hãy tha thứ cho tên lỗ đít mọc trên mặt này đi, lần này thằng này quả thực chọn sai đối tượng rồi, thực sự lần này hắn đá phải thiết bản rồi.
- Thế anh tên là gì?
Thấy đối phương đã trúng kế, Triệu Đan Đan tiếp tục dùng ánh mắt to tròn ngập nước tràn đầy ôn nhu hỏi nam sinh kia.
- Anh tên là Tống Thiết, xếp hạng thứ ba môn thể dục ở trường này đấy. Nhà ở Trung Sơn, năm nay vừa tròn 21.
Cứ như là khai báo vậy, nam sinh kia liền kể toàn bộ lý lịch của mình ra.
- A, thì ra là bạn học Tống. Được gặp anh thật vinh hạnh nha.
Triệu Đan Đan vừa nói, vừa đứng lên. Cô chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Thiết, mỉm cười tươi như một đóa hoa, khiến cho Tống Thiết nhìn thấy mà sững sờ, ngẩn người ra.
- Bạn học Tống, anh… đi gặp quỷ mà nói chuyện nhân sinh đi! xem chương mới tại (.
Trong nháy mắt Triệu Đan Đan lập tức trở mặt, đá thẳng về phía hạ bộ của Tống Thiết.
Thật đáng thương cho anh bạn Tống Thiết, còn đang tự sướng cho rằng Triệu Đan Đan sắp đáp ứng làm bạn gái mình, ai ngờ cô ta lại có thể thâm hiểm như thế, đúng là khiến cho anh bạn này sững người ngây ra tại chỗ. Sau đó chừng hai giây, tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Tống Thiết ngay lập tức vang vọng đại sảnh.
Đúng vậy, thì ra khi Triệu Đan Đan chậm rãi tới bên người Tống Thiết, cô đã chuẩn bị trước rồi. Ngay khi có thời cơ tốt nhất, Triệu Đan Đan lập tức thi triển ra “Phòng lang chi thuật”, đá đúng “chỗ ấy ấy” của Tống Thiết, và đương nhiên sau một cú này, Tống Thiết mà muốn làm “chuyện kia”, không có một năm điều dưỡng, thì cũng đừng nghĩ đến nữa.
- Á á á!!!!! truyện copy từ
Tống Thiết vừa kêu, vừa ôm lấy hạ bộ của mình xoa xoa, dường như chỉ có như vậy mới khiến hắn bớt đau.
- Hừ, chỉ là tôm tép nho nhỏ mà dám làm càn.
Sau khi Triệu Đan Đan đá ra một cước này, rồi lập tức thản nhiên như không trở về chỗ ngồi xuống, tựa như cô chả liên quan gì tới việc Tống Thiết gào thét chói tai vậy. Nhìn một màn này, Bạch Ngọc Đường không nhịn được nhìn về “chỗ ấy” của mình, thầm nghĩ:
- Về sau có ý với cô nào đó, cũng nên cẩn thận một chút thì hơn, lỡ không may gặp phải loại người đanh đá như cái bà cô Triệu Đan Đan này, cái đồ chơi kia của mình còn dùng được chắc? Đáp án không cần nói cũng biết.
- Sao vậy, anh Thiết, anh có sao không?
Nhìn thấy Tống Thiết ôm đũng quần gào thét chói tai, ba người bạn kia ngay lập tức chạy tới bên người Tống Thiết hỏi han.
- Cô ta, cô ta….
Cố nhịn cơn đau, hắn run rẩy chỉ về phía Triệu Đan Đan, cơn đau ngay lập tức lại khiến Tống Thiết im bặt.
Lúc này, ngay cả người ngu xuẩn cũng đoán chuyện gì xảy ra. Nhìn Triệu Đan Đan ngồi đó như chưa từng có gì xảy ra, mà hai người bên cạnh cô thì lại đang cười đểu, thậm chí có một người trong đó còn đang ngấu nghiến ăn, ba người bạn của Tống Thiết đột nhiên có cảm giác được mấy người này không dễ bắt nạt chút nào.
Bởi vì loại chuyện này nếu xảy ra với người bình thường, chắc chắn người kia sẽ thấy khẩn trương hoặc sợ hãi, nhưng nhìn ba người này, người không biết còn tưởng rằng chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong mấy người đó, Chu Thiết là người có ánh mắt nhìn người hơn cả, hắn ngay lập tức xác định chuyện này không phải chuyện hắn có thể giải quyết, nên vội vàng lấy điện thoại ra, nói vài câu rồi lập tức dập máy, khi hắn nhìn về phía ba người Triệu Đan Đan, cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Tất cả hành động của mấy người này, Bạch Ngọc Đường đều nhìn thấy hết. Đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, lấy thân phận của hắn, đương nhiên không sợ mấy tên học sinh nho nhỏ. Huống chi bà cô nhỏ Triệu Đan Đan lại còn có bối cảnh rất mạnh bên quân đội, lại thêm cao thủ công phu như Vu Thiên tại đây, hắn đương nhiên chẳng có gì mà phải ngại. Bởi thế Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi yên tại chỗ, không có ý định rời khỏi.
Phần lớn người xung quanh thấy một màn này xảy ra, vội vã rời khỏi nhà hàng, bọn họ từ xa tới đại học Trung Hoa, là để học tập, chứ không phải để xem đánh nhau. Lỡ như tai bay vạ gió, bỗng nhiên có chuyện đổ xuống đầu mình, tiền đồ của mình chả phải sẽ chôn vùi ở đây sao?
Đương nhiên trong số đó không thiếu người gan lớn, vẫn ngồi ở xung quanh, thậm chí có người nhận ra người bị đánh chính là Tống Thiết, nên càng thêm tò mò đợi xem kịch hay diễn ra, bởi vì Tống Thiết cũng không phải người bình thường.
Quả nhiên, bảy tám phút sau, ở cửa nhà hàng bỗng xuất hiện một đám người. Đám người này hùng hổ đi tới phía Tống Thiết.
- Này thằng