Không thể không nói, Phan Lâm trông như một nhát biểu nhân tài.Nhưng...anh ta lại là một tên vô dụng không hơn không kém.Ngoài trừ ở nhà làm những việc lặt vặt đơn giản, nấu những món ăn tạm có thể nuốt được ra, những cái khác Phan Lâm đều không biết làm, thậm chí là không thể đảm nhận một công việc đơn giản.Anh rất ít ra khỏi cửa, cũng rất ít nói chuyện với người khác, người trong nhà họ Lý cho dù có ai mắng chửi anh, anh cũng nhắm mắt làm ngơ, không mắng trở lại.Vì thế, cả nửa Giang Thành đều biết, con rể nhà họ Lý, là một tên vô dụng không hơn không kém.Lý Ái Vân rất muốn ly hôn, nhưng trước khi ông nội qua đời đã ép cô phải thề rằng trong vòng năm năm nhất quyết không được phép ly hôn với Phan Lâm.Năm năm!Dài biết mấy!Nhưng mới đó đã qua ba năm rồi!Còn thời gian hai năm nữa!Hai năm đó qua, thì cô và người chồng vô dụng đó sẽ chẳng còn một chút quan hệ nào nữa!Trong lòng Lý Ái Vân đầy mong đợi.“Cầm lấy!” Lý Ái Vân đưa cho anh một giỏ trái cây, lạnh lùng nói: “Sau khi lên đừng nói gì cả, cứ đứng sau tôi giả câm đi, có nghe không?”“Được.” Phan Lâm gật đầu theo thói quen.Khoa vật lý trị liệu tầng ba.Bà cụ nhà họ Lý đang nằm trên giường với nụ cười nhân hậu.Một đám người vây quanh giường bệnh, trai gái già trẻ đều có.Bên cạnh bà ấy là một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo blouse trắng.Người đàn ông chăm chú cầm ngân châm, mang nó từng chút từng chút một đâm vào cánh tay lỏng nhão của bà cụ.Người bác sĩ này tên là Lý Minh, con trai thứ hai của bà cụ, chủ nhiệm của khoa vật lý trị liệu bệnh viện trung y, hiểu về châm cứu, mỗi lần lúc bà cụ sắp xuất viện đều phải châm hai mũi kim, lần này cũng không ngoại lệ.“Bác hai! Bác gái hai, bác gái ba, bác ba...”Lý Ái Vân dẫn Phan Lâm bước vào, mang trái cây đặt lên đầu tủ, nở nụ cười chào hỏi người thân.Có người nhiệt tình trả lời, có người chỉ khẽ nhẹ một tiếng, có người thì làm lơ.Dường như Lý Ái Vân cũng quen rồi, cũng chẳng có phản ứng gì lớn, xoay sang mỉm cười nói: “Bà nội, bà đỡ hơn tý nào chưa? Ái Vân đến thăm bà n蔓Ừm.” Bà cụ tùy tiện đáp một tiếng,