Lúc này, Trương Hoành vừa cúp điện thoại mà chú Lưu gọi đến.
Ông ấy không có thời gian suy nghĩ là sao thiếu gia của Hà gia lại họ Lâm.
Ông chỉ biết, thiếu gia của Hà gia học ở trường của mình mà ông lại không hề hay biết.
“Thẩm thiếu gia cũng khiêm tốn quá, cũng không biết đang học ở lớp nào khoa nào, sao sắp tốt nghiệp rồi mới tìm đến mình.
Sớm thông báo một tiếng thì có phải là dễ bề chuẩn bị không…” Trương Hoành vừa cầm điện thoại lên định thông báo cho văn phòng hủy cuộc họp buổi chiều thì không ngờ Lâm Dật lại đến nhanh như vậy.
Ông sửa sang lại quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc, đứng ở trước cửa hít sâu một hơi rồi mới giơ tay đẩy cửa ra.
Lúc này, Lăng Tiêu Tiêu vốn đang định khuyên Lâm Dật không nên vô lễ với hiệu trưởng như vậy, trước tiên cũng nên chào hiệu trưởng một câu rồi nói mình học ở lớp nào, khoa nào, như vậy mới để lại ấn tượng tốt cho hiệu trưởng.
Nhưng cửa vừa mở ra thì cô lại ngậm chặt miệng không nói nên lời.
“Em chính là Lâm Dật?” Trương Hoành với vẻ mặt tươi cười hỏi thiếu niên trước mặt mình.
“Em chào thầy ạ”.
Lâm Dật vẫn chưa mở miệng thì Lăng Tiêu Tiêu đã cung kính chào hỏi.
Theo như Lăng Tiêu Tiêu thấy, ban nãy Lâm Dật không gõ cửa, gặp thầy hiệu trưởng mà không chủ động chào thì cũng là không lễ phép rồi.
Trò kính trọng thầy là điều hiển nhiên, huống hồ mình còn đang có chuyện muốn nhờ cậy.
“Em là Lăng Tiêu Tiêu phải không?” Nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu đang kéo chặt cánh tay của Lâm Dật, Trương Hoành sau khi ngẫm nghĩ một chút thì cười hỏi.
“Vâng ạ! Không ngờ thầy vẫn còn nhận ra em”.
Lăng Tiêu Tiêu mở to mắt, cô thật không ngờ Trương Hoành chỉ phát học bổng cho mình ba lần mà vẫn gọi được đúng tên của mình, đúng là khó tin thật.
“Ha ha, ba lần học bổng quốc gia của em đều là đích thân thầy phát mà, em còn là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường chúng ta.
Buổi lễ tốt nghiệp thầy sẽ đích thân tặng chứng chỉ vinh danh cho em, em phải giữ bí mật, không được nói với ai đâu đấy”.
Trương Hoành năm nay hơn năm mươi tuổi, ngoài sự điềm tĩnh thì có phần sáng suốt.
Ông có thể lên được chức vị ngày hôm nay cũng không phải là đơn giản.
Sau đó ông mời hai người vào văn phòng rồi tự mình pha trà cho rồi hỏi: “Hai em hôm nay đến tìm thầy chắc là có chuyện gì à?” Trương Hoànhngồi đối diện với Lâm Dật, dò hỏi.
“Là như này ạ…” Lăng Tiêu Tiêu sợ Lâm Dật nói năng lung tung nên cướp lời trước, sau đó nói ra toàn bộ những gì cô đã chuẩn bị trên đường đến đây.
Chỉ có điều do cô căng thẳng quá nên cô nói một hồi lâu mà Trương Hoành vẫn nhau mày rồi nhìn ánh mắt ‘cầu cứu’ về phía Lâm Dật.
“Em bị đuổi học rồi”.
Lâm Dật nói.
“Phụt”.
Ngụm trà mà Trương Hoành vừa đưa vào miệng thì đã bị phụt hết ra ngoài.
Lâm Dật bị đuổi học ư? Là kẻ ngu ngốc nào chán sống đã làm việc này vậy? Năm phút trước mình mới nhận được tin là thiếu gia Hà gia đang học tại trường, thế mà năm phút sau các người đã đuổi học người ta? Khốn khiếp! Các người không muốn cho mình đường sống hay định không để cho Trương Hoành tôi đường sống đây? Chẳng trách mà thiếu gia đây học suốt bốn năm trời ở đây mà hôm nay đột nhiên chủ động đến tìm mình? Hóa ra là xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trương Hoành hít một hơi thật sâu, cố gắng để sắc mặt mình không đến mức quá khó coi.
Lúc này ông lập tức cười nói với Lăng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu này, nếu chuyện này đã liên quan đến đời sống riêng tư của bạn Lâm Dật thì em có thể tránh đi một chút được không, thầy muốn nói chuyện riêng với Lâm Dật?” “Nói chuyện riêng ư?” Lăng Tiêu Tiêu thầm nghĩ rồi tỏ ra do dự.
Cô không lo lắng là hiệu trưởng sẽ làm khó một học sinh như Lâm Dật mà cái chính là cậu ấy không giỏi ăn nói lắm.
Lăng Tiêu Tiêu sợ là chuyện đáng lẽ có cơ hội xoay chuyển nhưng vì Lâm Dật nói năng lung tung mà không còn cách cứu vãn.
Nếu mà như vậy thì chuyện này sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Chuyện của Lâm Dật thầy sẽ xử lý thật nghiêm túc, cứ yên tâm”.
Trương Hoành bổ sung thêm một câu.
Lâm Dật cũng gật đầu, ý muốn nói là mình sẽ không sao đâu.
“Vậy anh cố gắng nói chuyện với thầy xem sao, chú ý đến ngữ khí và thái độ của mình đấy.
Nếu thật sự không ổn thì gọi em vào, em đợi ở ngoài cửa nha”.
Lăng Tiêu Tiêu không yên tâm mà dặn dò nhỏ vài câu bên tai Lâm Dật, sau đó mới rời đi với vẻ không nỡ.
Nhìn Lăng Tiêu Tiêu đóng cửa rời đi, Trương Hoành lập tức đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hơi khom người về phía Lâm Dật, nói: “Lâm thiếu gia! Chuyện này là do tôi thất trách quá”.
Hiệu trưởng mà khom người xin lỗi học sinh, nếu để người ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi rơi cằm xuống đất mất.
Chỉ có điều trong lòng Trương Hoành lúc này không những không để ý gì đến những điều đó mà lại cảm thấy vô cùng vinh dự.
Ông cảm thấy, sau khi Lâm Dật nhận được tin trường đuổi học mình, cậu không rời khỏi trường mà lại đến tìm đến mình.
Đây rõ ràng là đang cho ông một cơ hội, cơ hội được lập công chuộc tội đây mà.
Khi đứng trước một nhân vật tầm cỡ như Hà gia, Trương Hoành cảm thấy hiệu trưởng đại học như mình đúng là nhỏ bé.
“Không có gì đâu, tôi chỉ đến nói rõ tình hình với hiệu trưởng thế thôi, mấy phút là xong, không làm lỡ quá nhiều thời gian”.
Hai người ngồi