Thấy Lăng Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng ngây người tại chỗ, Lâm Mai Mai lạnh lùng nói: "Còn đứng đó làm gì, không hiểu tôi nói gì hả, mạng thằng bạn rác rưởi của cô biến khỏi tầm mắt tôi mau, đừng có cản trở công việc của tôi.
" "Nhưng mà…" Lâm Mai Mai nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Lăng Tiêu Tiêu thì càng tức giận hơn.
"Cô sao thế hả, không hiểu tiếng người à, mang theo thằng bạn rác rưởi của cô cút ngay, nếu không ngày mai không những không nhận được tiền đặt cọc, mà còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty đấy biết không?" Giọng điệu Lâm Mai Mai vô cùng hùng hổ, khiến Lăng Tiêu Tiêu sợ tới run rẩy.
"Cô làm thế không đúng đâu?" Lâm Dật nhíu mày, cậu nói: "Cô ấy đã phạm phải lỗi gì, tại sao đang yên đang lành lại sa thải người ta?" "Ha ha, tôi là quản lý của bộ phận tài chính, tôi muốn đuổi ai thì đuổi, còn phải giải thích với thằng rác rưởi như cậu à?" Lâm Mai Mai nhìn Lâm Dật với ánh mắt khinh thường.
"Cậu ấy hả, một thằng rác rưởi mà cũng dám học đòi người khác tán gái? Sao không đái một vũng rồi tự soi đi, vừa xấu vừa không có tương lai, chỉ cần đứng chung một chỗ với cậu thôi tôi đã không chịu nổi rồi, đã hiểu chưa?" "Nhưng mà quản lí Lâm…" Lăng Tiêu Tiêu không ngờ được quan hệ giữa Lâm Mai Mai và Lâm Dật lại tệ như thế, hơn nữa nhìn thái độ của cô ta với Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu tức giận tới mức định bỏ đi luôn, nhưng mà cô rất cần công việc này.
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ đã nửa năm rồi, cô nộp CV vào hơn năm mươi công ty, mãi mới kiếm được một công việc ở công ty bất động sản có lương khá ổn, tương lai cũng có khả năng phát triển hơn, nhưng cô lại bị Lâm Mai Mai vô duyên vô cớ đuổi việc, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy tủi thân phát khóc luôn.
"Quản lí Lâm …" Lăng Tiêu Tiêu cố lấy dũng khí, môi cô mấp máy định nói, nhưng lại bị Lâm Mai Mai lạnh lùng cắt ngang.
"Đừng có gọi tôi là quản lí, từ hôm nay trở đi, cô không còn quan hệ gì với tập đoàn Vinh Nghiệp nữa, ngày mai cô đến phòng nhân sự lấy lại sơ yếu lí lịch đi, tôi sẽ lập tức liên hệ với phòng nhân sự, cô không cần bận tâm.
" Chiều nay lúc gặp Lăng Tiêu Tiêu, Lâm Mai Mai đã thấy vô cùng mất hứng.
Cô gái này tuy vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng cho dù là năng lực làm việc, hay chứng nhận chuyên môn, đều thể hiện rằng trong tương lai cô ấy sẽ không chỉ là một thực tập sinh tài chính không thôi.
Nhưng quản lý tài chính chỉ có một người, cô ta sẽ không bao giờ giữ lại bên mình một tai hoạ ngầm như thế.
Cho dù hôm nay không gặp Lâm Dật, thì Lâm Mai Mai cũng đã quyết tâm phải sa thải cô gái này.
"Nếu muốn sa thải Lăng Tiêu Tiêu, cô phải chứng minh bản thân có quyền này đã.
" Lâm Dật bỗng nhiên lên tiếng.
"Vớ vẩn, tôi là quản lí phòng tài chính của tập đoàn Vinh Nghiệp, mà cô Lăng đây chỉ là thực tập sinh phòng tài chính dưới trướng tôi thôi, tôi muốn sa thải cô ta chỉ cần một câu là đủ, còn phải giải thích với cậu nữa à?" Lâm Mai Mai đắc ý nói.
Lâm Dật tiếp tục lắc đầu, "Dù cô có quyền thật, nhưng cũng chỉ là quyền đưa ra ý kiến thôi.
Cô phải đưa ý kiến muốn sa thải Lăng Tiêu Tiêu lên cấp trên, còn cuối cùng có đuổi cô ấy hay không, phải đợi giám đốc nhân sự của công ty đồng ý ký vào, sau đó lại chuyển giấy tờ sang phòng nhân sự, thì mới có thể coi là đuổi việc thành công chứ?" Trước kia khi Lâm Dật ở cùng Tưởng Dao, cậu cũng biết một chút về nội quy và quy định của công ty, mặc dù không học thuộc lòng, nhưng cậu vẫn biết rõ ràng về việc này.
"Vì sao cậu biết?" Lâm Mai Mai nghi ngờ nhìn cậu, cô ta lập tức cười nói: "Đúng thế thì sao nào, điều cậu vừa nói chỉ là các bước rập khuôn thôi, tôi đường đường là quản lý phòng tài chính, muốn sa thải một thực tập sinh, căn bản không cần phó tổng giám đốc phê duyệt, chỉ cần nói với bên nhân sự cho có lệ thôi là được.
Nếu cậu không tin, bây giờ tôi lập tức gọi điện cho bên nhân sự, để cho cậu tận mắt thấy cô ta bị sa thải thế nào, xem cậu còn nói gì được nữa.
" Lâm Mai Mai nói xong thì lấy điện thoại từ trong túi ra, cô ta gọi điện cho quản lí phòng nhân sự trước mặt hai người.
"Alo, quản lý Dương à, khuya rồi sao anh còn chưa nghỉ ngơi…" "Đúng thế…Tôi đang ra ngoài làm việc…Tôi gọi điện cho anh bàn chút việc, tôi muốn đuổi việc một thực tập sinh.
" "Đúng, là thực tập sinh mới được nhận…” "Ừ, là thực tập sinh bộ phận chúng tôi…" "Đúng thế… chính là cô gái hôm nay mới tới đấy, nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng lúc nãy bị tôi bắt gặp ngoài đường.
Con gái mà lại mặc mấy bộ đồ lố lăng giống mấy đứa ăn chơi hư hỏng, thế mà còn không biết xấu hổ nói là nhân viên tập đoàn Vinh Nghiệp chúng ta, tôi thấy rất ảnh hưởng tới hình ảnh tập đoàn…" "Đúng vậy, cô ta còn ở cạnh loại người không ra gì nữa…" "Tất nhiên là thật rồi, hai bọn họ đang đứng bên cạnh tôi đây này, anh nói xem, cô ta mà ở lại công ty thì chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu tới thương hiệu của công ty.
".
"