Sau khi mấy cô gái hào hứng quan sát xung quanh không có người thì bắt đầu chụp ảnh với xe Rolls-Royce Phantom.
Bọn họ vốn đã ăn mặc rất thời trang, thắt lưng, váy siêu ngắn và trang điểm đậm.
Trong lúc chụp ảnh, họ cố gắng dán sát người vào cửa xe rồi thể hiện ra các dáng quyến rũ, xõa tóc rồi giơ chân, ai nấy đều hưng phấn đến nỗi đỏ bừng mặt.
Chỉ đến khi lái xe ngồi trong xe đợi Lâm Dật hạ thấp rèm xe xuống rồi đuổi họ đi thì mấy cô gái mới không nỡ rời đi mà vẫn quay đầu lại nhìn, đồng thời vội chỉnh sửa ảnh vừa chụp.
Lâm Dật thấy bọn họ rời đi thì mới dập điếu thuốc, đi ra từ chòi gác bảo vệ.
“Đi đến tòa nhà chưa hoàn thành ở đoạn đường Bắc Hoàn”.
Ngồi trên xe, Lâm Dật nói nhẹ với lái xe.
“Vâng thiếu gia”.
Trong lúc lái xe khởi động xe chuẩn bị rời đi thì Lâm Dật từ kính chắn gió phía trước nhìn thấy An Hinh đi giày cao gót nhanh bước quay lại.
“Cô ta quay lại làm gì?” Lâm Dật nhau mày, kéo rèm xe lên che.
“Anh lái xe, anh lái xe”.
Thấy An Hinh gõ cửa xe, lái xe không chịu được mà mở một khe, không khách khí nói: “Cô à, nếu còn muốn chụp ảnh nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
“Không phải không phải, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi, xe này mua bao nhiêu tiền vậy?” An Hinh nói với vẻ nịnh bợ.
“Bao nhiêu tiền ư?” Lái xe nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc, nói: “Một chục triệu tệ thôi.
Sao vậy?”“Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi, cảm ơn anh”.
An Hinh nói xong thì vội chạy đi.
“Con gái thời nay sao đều thích hư vinh với sống ảo vậy cơ chứ, xe cũng không phải của mình, có gì mà chụp”.
Lái xe nói xong mới phát hiện là Lâm Dật vẫn đang ngồi trong xe nên liên tục nói xin lỗi rồi khởi động xe rời đi.
Lâm Dật ngồi trên xe thấy chán quá nên lấy điện thoại ra lướt vào nhóm bạn bè.
Lăng Tiêu Tiêu lâu lắm mất hút mà nay lại đăng lên một bài.
Đó là bức ảnh đang luyện múa trong phòng tập, chắc là chuẩn bị cho buổi biểu diễn lớn nào đây.
Lâm Dật ấn like một cái rồi đang định tắt điện thoại nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đúng lúc này, cậu nhìn thấy một lời nhắc nhở mới trong nhóm bạn bè, thì ra là xuất hiện avatar của An Hinh kèm trạng thái: “Một chiếc xe hiệu Rolls Royce trị giá chục triệu tệ và một người đàn ông yêu bạn, bạn sẽ chọn thế nào?” Bên dưới là bốn bức ảnh, lần lượt là An Hinh chụp ở bốn góc khác nhau, toàn là ảnh cô ta chụp chung với chiếc xe này.
Nhìn lên bức ảnh này với biểu cảm kiêu ngạo trên mặt của An Hinh, dường như chiếc xe này là cô ta mới mua vậy.
Rất nhanh lúc này đã có rất nhiều bạn học vào bình luận.
Còn An Hinh nhanh chóng trả lời bình luận của mọi người: “Ha ha, xe của bạn thân mượn đi mấy hôm ý mà”.
“Hự…” Lâm Dật cạn lời lắc đầu, trong đầu xuất hiện một vài cảnh tượng rồi lập tức không có ý muốn xem tiếp.
Cũng cùng lúc này, ở khu đất trống của tòa nhà chưa hoàn thành, hàng dãy xe đa năng xếp dài như con rồng dài màu đen, lại có hai con ở bên đường lái lại, chầm chậm lái về phía khu đất trống.
Maybach, Bently, Pagani, Rolls Royce…Các xe nối tiếp nhau, đến ngay con xe xịn như S600 cũng đành phải dừng ở bên đường để nhường đường cho đội xe.
Cũng may là ở vùng này cũng không phải là khu dân cư, lượng người qua lại cũng không nhiều nên khi đội xe cao cấp tụ hội ở đây mới không cản trở giao thông.
Nhưng cũng có rất nhiều xe từ đô thị qua đây, họ muốn quan sát ở cự li gần xem thành phố Nam Đô có phải lại xuất hiện hoạt động gì mới.
Dù sao thì những con xe này ngoài trị giá đắt thì biển số xe cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
“Sếp Lợi! Tại sao lần này em chỉ là một kế toán vậy.
Phó tổng và tổng giám sát tài vụ thì sao, tập đoàn Lâm Khê có thể lấy đi một người, chứ không thể lấy đi cả hai chứ.
Tập đoàn Vinh Nghiệp của chúng ta cũng đâu kém họ, dựa vào cái gì…” Trong con xe Bently màu đen, Lâm Mai Mai dùng tay ôm chặt cánh tay Lợi Bân, vẻ mặt không muốn rồi nũng nịu nói.
“Anh cũng không còn cách nào khác, mỗi lần chỉ cần hợp tác với tập đoàn Lâm Khê thì giám sát mà công ty chúng ta sắp xếp vào công trường cũng chỉ làm tài vụ thôi, còn việc giám sát là người của tập đoàn Lâm Khê, còn tổng giám sát hình như chưa gặp bao giờ”.
Lợi Bân thản nhiên nói.
“Dựa vào cái gì chứ, khó khăn lắm người ta mới trở thành giám đốc tài vụ của tập đoàn nhưng vào công trường thì chỉ làm một kế toán nhỏ bé.
Đến lúc đó chẳng phải sẽ bị hai người kia bắt nạt sao? Người ta không muốn thế đâu.
Sếp Lợi nói giúp em đi, hơn nữa không phải em chỉ nghĩ đến thể diện của mình đâu mà là địa vị và thể diện của tập đoàn chúng ta đấy”.
Đứng trước thỉnh cầu của Lâm Mai Mai, ánh mắt Lợi Bân trầm lắng nhìn con xe Rolls Royce trước mặt, hồi lâu không nói gì.
Thật ra hắn không phải không biết gì về chuyện liên quan đến Hà gia, ít nhiều cũng nghe nói rồi.
Đây được coi là một tập đoàn cấp cao vô cùng thần bí.
Đừng thấy tập đoàn Lâm Khê và Vinh Nghiệp nổi danh số một số hai Nam Đô, thật ra trong lòng họ đều rõ, hai công ty niêm yết này chẳng qua cũng chỉ là hai con chó làm việc cho Hà gia mà thôi.
Mỗi lần khởi động làm công trình gì lớn là hai công ty lại phải hợp tác với nhau.
Tập đoàn Lâm Khê chủ đạo cử ra giám sát tài vụ, còn tập đoàn Vinh Nghiệp làm chủ thầu.
Mặc dù cử ra là giám sát nhưng khi vào công trường làm việc cũng chỉ là làm việc của một