An Hinh cứ tưởng rằng Lâm Dật sau khi bị mình đá văng đi như vậy, chắc chắn sẽ khóc lóc chết đi sống lại rồi quỳ dưới chân mình và cầu xin được tiếp tục ở bên mình.
Nhưng Lâm Dật lại không hề làm thế.
Vì thế mà An Hinh cảm thấy trong chuyện này, cô ta chưa thỏa mãn được tính tự phụ của mình.
Cô ta không cam lòng, cô ta muốn báo thù bằng được người con trai này.
Trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô ta phải để Lâm Dật mất mặt trước tất cả mọi người, sau đó tìm cách chế giễu cậu.
Nghĩ tới đây mà trên mặt An Hinh lộ ra vẻ hưng phấn khó hiểu.
Lúc này, Lâm Dật đã quay về ký túc xá.
Cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy mấy người anh em.
Bọn họ ngồi cùng nhau, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
“Người anh em à, xin lỗi nhé! Chuyện xảy ra tối hôm qua là do tớ không phải, tớ xin lỗi”.
Trương Dương khom người trước mặt Lâm Dật rồi nói với giọng thành khẩn.
Lâm Dật ngây người ra rồi lập tức kéo chặt cậu ta, nói: “Không sao đâu, tớ cũng không trách cậu mà”.
“Đều do tớ không tốt, tớ thật sự không ngờ là Lăng Tiêu Tiêu lại làm ra việc như thế.
Tớ biết là lời nói của nó rất làm tổn thương lòng tự trọng của cậu”.
Lâm Dật nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu”.
“Cậu đừng nói thế nữa! Nó cầm tiền đập vào mặt cậu, tớ thật không ngờ nó lại là con người như vậy”.
Trên mặt Trương Dương tràn đầy sự oán hận.
Lâm Dật cười rồi vỗ vào vai Trương Dương, nói: “Nếu như cậu thật sự cảm thấy có lỗi thì để tớ đánh hai cái xả giận đi”.
Lâm Dật chỉ nói đùa, ai ngờ Trương Dương lại ưỡn ngực ra nói: “Cậu đánh đi”.
Lâm Dật cười ha ha rồi nắm quyền khẽ đánh hai cái vào ngực của Trương Dương.
Lâm Dật thật sự không hề tức giận.
Thật ra cậu cảm thấy con người Lăng Tiêu Tiêu không xấu, ít nhất khi xảy ra chuyện cô ấy còn liên hệ với cậu mình để đi bắt người.
Điều này chứng tỏ tâm địa cô không xấu xa đến vậy.
Lúc này, Lâm Dật đột nhiên nghĩ đến một chuyện rồi cậu xoay người hỏi Tống Phán Tử: “Phán Tử! Nghe nói thời gian trước cậu có thi bằng lái xe à?”
Tống Phán Tử sững người ra, sau đó gật đầu nói: “Ừ có thi, thi thời gian trước nhưng tiếc là không có xe để mà lái”.
“Ha ha, sau này cậu sẽ có xe để lái rồi.
Tớ muốn mua một cái nhưng không biết mua cái nào tốt.
Cậu có hiểu gì về xe không? Trong các cậu ai hiểu về xe thì đi xem cùng với tớ”.
Lâm Dật không thích lúc nào cũng phải có Sở An Nhiên đưa đón.
Để một cô gái làm tài xế cho mình, cậu cảm thấy hơi ngại.
Nếu như Tống Phán Tử có bằng lái rồi thì vấn đề tài xế coi như được giải quyết, nhân tiện còn luyện thêm được kỹ năng lái xe cho Tống Phán Tử nữa.
Tống Phán Tử từng nói mơ ước của cậu ta là làm tài xế cho người có tiền.
Vì thế mà Lâm Dật cảm thấy hiện giờ mình có thể giúp cậu ta hoàn thành ước nguyện đó.
“Người anh em, cậu chắc chắn muốn mua xe hả? Bọn tớ biết nhà cậu mới được đền bù giải phóng mặt bằng nhưng nếu như mua xe chỉ để khoe khoang thì chúng tớ không bao giờ đồng ý”.
Mấy anh em đắng lòng mà khuyên Lâm Dật.
Lâm Dật cười rồi giải thích: “Yên tâm đi, tiền mua xe chắc chắn nằm trong phạm vi tớ có thể chi trả được.
Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, sau này