Lúc này, Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu từ khu rừng nhỏ đi ra.
Lăng Tiêu Tiêu vẫn đi đôi tất da chân bị cành cây đâm rách.
Tất nhiên Lâm Dật không thể ‘biểu diễn’ thay cô được, theo như cậu thấy thì đây là chuyện rất mất thể diện.
Lúc hai người ôm bó củi đến đến bờ suối thì đám Lý Hạo đã bắc bếp xong rồi.
Cố Phiến Phiến dẫn Trình Cầm xuống rửa rau, Tống Phán Tử và Trương Dương thì phân loại thịt xiên ra rồi bôi thêm chút dầu, chỉ đợi củi để nhóm bếp là có thể nướng thịt rồi.
Chỉ có điều, vết rách trên tất da chân của Lăng Tiêu Tiêu rất rõ, tại chân của cô trắng quá mà tất lại là màu đen.
Vì thế mà khi so sánh thì thật sự muốn người khác không chú ý đến thì hơi khó.
Đặc biệt là lúc cô ngồi bên cạnh lò nướng, ánh mắt của mấy người con trai nhìn Lâm Dật trở nên khâm phục lạ thường.
Khung cảnh non xanh nước biếc, ánh nắng tươi sáng, cộng thêm vài người bạn tri kỷ, tất cả ngồi quây quần bên nhau như hoài niệm lại thời sinh viên sắp qua đi.
Lâm Dật cảm thấy đây mới thật sự là ý vị của thanh xuân.
“Lâm Dật! Các cậu về rồi đấy à, chúng ta chụp bức ảnh làm kỷ niệm đi”.
Cố Phiến Phiến và Trình Cầm rửa rau về rồi, lúc này liền cười nói.
“Hay quá hay quá, mọi người đứng đẹp vào, tôi sẽ chụp cho mọi người”.
Lăng Tiêu Tiêu vui vẻ từ trong túi lấy ra máy ảnh rồi quay ống kính về phía bờ đối diện để điều chỉnh”.
“Ấy, bọn họ đâu hết cả rồi”.
Ngay lúc này, cô khẽ hô lên một tiếng, sau đó quay đầu lại hỏi Trình Cầm: “Những người ở đối diện đâu hết rồi, sao lại đi hết rồi nhỉ?”“Đúng rồi, ban nãy hình như còn cãi nhau nữa, có hai cô gái đi vào núi, còn những người khác thì lái xe đi mất”.
Trình Cầm nói.
“Vậy thì quá đáng quá, để con gái ở lại trong núi còn mình thì về nhà, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?” Lăng Tiêu Tiêu tức giận nói.
Lúc này Lâm Dật cũng để ý đến, đám người ở bờ đối diện không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng nữa, xe cũng lái đi luôn.
Chỉ để lại hai lò nướng ở bên suối và mấy túi đồ ăn vẫn chưa mở.
“Đồ vẫn để lại đây, chắc là xích mích nhỏ lát là quay lại thôi.
Kệ bọn họ, chúng ta cứ chụp ảnh đi đã”.
Lăng Tiêu Tiêu nói xong thì bảo mọi người đứng ở vị trí đẹp cạnh bờ suối, cô còn dạy họ các tư thế chụp ảnh, sau đó không ngừng nháy máy.
Lăng Tiêu Tiêu chụp ảnh xong, Trình Cầm liền đi ra để thay thế.
Chụp mấy lần ảnh thì cũng là lúc lửa bén to hơn.
Mọi người ngồi xung quanh lò nướng rồi vớt bia đang ngâm trong nước lạnh chuẩn bị thưởng thức.
“Cứu…Cứu tôi với”.
Khu rừng phía sau lưng Lý Hạo đột nhiên truyền lại âm thanh rồi một cô gái quần áo rách tươm, trên người còn có vết máu.
Cô ta từ khu rừng chạy ra đây rồi nhào đến trước mặt mọi người.
Lý Hạo bị hù dọa một cái rồi từ trên đất nhảy dựng dậy.
Trương Dương cũng mắng một tiếng rồi vội vàng đứng dậy đỡ cô gái lên.
“What! Sao lại là cô ta?” Trương Dương sững người nhìn cô gái trước mặt.
Cô ta khắp mặt đều sưng vù, đỏ ửng hết lên, có thể mơ hồ nhìn ra vết bàn tay in dưới làn da.
Đồng thời trên cổ, trên cánh tay, trên chân đều có những vết xước.
Đặc biệt là chân cô ta, không biết cô chạy từ đâu lại mà cảm giác như hoàn toàn tách rời với bàn chân rồi, giống như chỉ có da là liền với chỗ đó, bất cứ lúc nào cũng bị đứt ra.
“Chẳng phải cô ta đi cùng với đám Lưu Minh sao? Sao lại vào trong núi rồi thành ra thế này?” Lăng Tiêu Tiêu còn nhớ lúc đi qua con suối, cô gái chân dài này cùng với An Hinh đã châm biếm họ.
Mặc dù mặt biến dạng rồi nhưng đôi chân dài này vẫn dễ nhận ra.
“Hai cô gái mà trước đó tớ nói là đi vào rừng, một trong hai người chính là cô ta đó”.
Trình Cầm ở bên cạnh nói.
“Vậy còn một người nữa đâu”.
Lăng Tiêu Tiêu hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa, một người kia mặc váy ngắn màu đỏ, trông khá xinh, hình như là học sinh trường chúng ta…”“Là An Hinh!” Lâm Dật khẽ hít một hơi rồi nói với Cố Phiến Phiến: “Cô kiểm tra trước xem chân của cô ấy thế nào, để xem tình hình thế nào đã”.
“Vâng”.
Cố Phiến Phiến lấy túi lại rồi lấy hộp thuốc ra, đồng thời mở hộp thuốc lấy ra thiết bị y tế và thuốc.
Lúc này cô quỳ một chân trên đất, ánh mắt nghiêm túc, kiểm tra vết thương cho cô gái chân dài kia.
“Woa, cô ấy là bác sĩ hả…” Nhìn Cố Phiến Phiến lấy thuốc rồi kiểm tra vết thương như vậy, mọi người xung quanh đều không kìm nổi mà há hốc miệng ra.
Đôi mắt đẹp của Lăng Tiêu Tiêu tỏ vẻ kinh ngạc, sự ghen tỵ với tình địch cũng dần giảm đi mấy phần.
“Cô ấy chỉ hơi mất sức thôi, chắc là chạy từ nơi rất xa về đây, xương chân bị gãy, giờ tôi sẽ khử độc cho cô ấy.
Nhưng trên người cô ấy có rất nhiều vết xước và ngã, tôi lo là cô ấy ngã từ đâu xuống, cần nhanh chóng đưa đi bệnh viện kiểm tra, nếu không sẽ để hậu họa nghiêm trọng”.
Cố Phiến Phiến nói xong thì lấy dụng cụ và thuốc khử độc rồi bắt đầu khử độc cầm máu cho cô gái chân dài.
“À,