Từng chiếc xe chầm chầm đi về phía thung lũng Phỉ Thúy.
Lăng Tiêu Tiêu dừng xe Bentley Bentayga ở gara của Lâm Dật, sau đó bàn giao với Thần Á, đưa Thần Á đến cổng khu dân cư, còn mình thì vào công trường làm việc.
Khoảng cách khá gần, chỉ cần đi bộ là có thể đến, Lâm Dật bảo Lăng Tiêu Tiêu nếu không có việc gì thì có thể đến đây để nghỉ ngơi.
Sau khi Lăng Tiêu Tiêu đi thì Lâm Dật xoay người ấn chuông cổng.
Trong biệt thự vô cùng im ắng, cậu ta mới nhớ ra, bình thường thì nhất định Cố Phiến Phiến sẽ ra mở cổng cho cậu nhưng lúc này cô ấy đang nằm ở phòng bệnh đặc biệt ở tầng hai bệnh viện rồi.
Vết thương của Cố Phiến Phiến không nghiêm trọng bằng của Lâm Dật nhưng vì trên gò má có vết thương nên đến giờ vẫn chưa xuất viện được.
Vết thương chiếm 1/3 diện tích má trái.
Vết cắt khá sâu, vị trí tầm hai cm có thể chạm đến dây thần kinh trên mặt.
Phần da thịt ở đuôi vết thương được giám định là hủy dung nhan ở mức độ nhẹ, trước mắt đang ở phòng bệnh đặc biệt để tiến hành phục hồi y tế.
Trong nước không có bất cứ bệnh viện nào có được kỹ thuật có thể hoàn toàn xóa đi vết sẹo.
Hiện giờ họ chỉ có thể giúp Cố Phiến Phiến tiến hành xử lý vết thương và khâu lại.
Đợi sau khi vết thương hoàn toàn khép lại thì mới tính tiếp việc phẫu thuật thẩm mỹ để giải quyết loại bỏ hoàn toàn vết sẹo này.
Ngồi trong căn phòng trống không mà lòng Lâm Dật thấy hụt hẫng.
Ban đầu khi phát hiện ra vết sẹo trên mặt Cố Phiến Phiến, cậu đã không nói thật với cô, hoàn toàn là vì lo rằng trong hoàn ảnh khốc liệt đó mà tinh thần Cố Phiến Phiến lại chịu đả kích nữa thì có lẽ cô sẽ làm ra những việc khó cứu vãn được.
Nhưng hiện giờ mặc dù Cố Phiến Phiến không sao nhưng cô lại sống khép mình.
Ngoại trừ bác sĩ chính đến chữa trị cho cô thì cô không gặp ai hết, kể cả là Lâm Dật thì cũng bị đuổi ra ngoài nhiều lần rồi.
“Cô ấy sẽ ổn thôi”.
Lâm Dật thở dài, nói.
Cậu tin là với phong thái của Cố Phiến Phiến thì sẽ không dễ dàng bị suy sụp như vậy, chỉ là cần thời gian để chấp nhận hiện thực mà thôi.
Nằm cả chiều ở nhà, đến tối Lâm Dật gọi đồ ăn ngoài, sau đó mở wechat lên nói chuyện với Lý Hạo qua phần chat âm thanh.
“Lão Tứ! Nghe nói cậu xuất viện rồi, tớ vốn định đến thăm cậu nhưng buổi chiều phải ký chút giấy tờ nên không thể đi được, cậu đừng giận nhé”.
Vừa bật phần chat âm thanh thì đã nghe trong loa truyền lại giọng nói xin lỗi của Lý Hạo.
Lâm Dật không nói cho ai là mình xuất viện nhưng chắc là Lăng Tiêu Tiêu đã nói chuyện này cho anh họ mình.
“Cậu chạy cũng nhanh thật đấy, không phải nói là cậu bị tên quỷ đen đó đánh gẫy ba cái xương sườn sao? Sao được xuất viện nhanh vậy, về nhà còn làm streamer à?” Lâm Dật tò mò hỏi.
Lúc đó, Lý Hạo vì tranh thủ thời gian cho Tống Phán Tử nên dùng thân thể mình để chặn hai tên ngoại quốc kia lại, và rồi cậu bị bắt về căn nhà gỗ và bị đánh gãy ba cái xương sườn.
Nhưng cũng may là đội đặc nhiệm Ngân Hùng xuất hiện kịp thời nên Jordan và tên đồng bọn không lộ mặt đã bị khống chế, còn tên quỷ mặt đen khi tháo chạy đã bị đội dã chiến bắn cho hai phát súng nên chết tại chỗ.
Đúng là ‘hoạn nạn thấy chân tình’.
Lưu Minh và Quách Tường vì hai cái túi xách mà bỏ An Hinh và cô gái chân dài ở lại rừng núi, không màng đến nguy hiểm của họ và tự mình lái xe rời đi.
Còn Lý Hạo vì để cho bạn cùng phòng chạy thoát mà không tiếc tính mạng của mình.
Nếu mà so sánh thì đúng là dễ dàng có thể nhìn ra được.
“Ha ha, tớ không nhàn như vậy đâu.
Sau khi nối xương xong thì tớ cũng đi luôn, dù sao thì livestream cũng không cần làm gì vận động quá mức, hơn nữa tớ còn cố ý quấn băng bên ngoài để kể cho mọi người trong phòng live về quá trình của chúng ta ở núi Lạc Hà….
” “Đợi đã, cậu đã nói chuyện của chúng ta ở núi Lạc Hà trong phòng live rồi sao?” Lâm Dật nhau mày ngắt lời Lý Hạo.
Chuyện ở núi Lạc Hà có liên quan đến thế lực của Hà gia và tỉnh trưởng Mộ Dung Trí.
Mặc dù vấn đề không quá lớn nhưng một khi trên mạng mà đồn thổi đi thì sẽ vô cùng hoang mang.
Lâm Dật không muốn gây thêm phiền phức gì cho bố mẹ đẻ của cậu, đặc biệt là tỉnh trưởng Mộ Dung vừa mới nhậm chức.
“Á? Tớ đâu có, tớ chỉ nói là đi dã ngoại thì gặp phải bọn côn đồ, sau đó vì tranh thủ thời gian cho các cậu mà tớ đã dùng cơ thể mình lao về phía mũi dao nhọn của bọn côn đồ.
May được cảnh sát đến giải cứu kịp thời, sau đó bọn côn đồ bị tiêu diệt tại chỗ”.
Lý Hạo nói xong, sau đó lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, tớ cũng không nói ra thời gian và địa điểm, bọn họ cũng không biết tớ là người Nam Đô, các fan