Lâm Dật biết rằng, Ngũ Huệ Mẫn nói như vậy vừa để nâng cao thân phận công chức và người thành phố của cô ta, sau đó mượn cớ để hạ thấp những người nông thôn chứ không phải theo kiểu họ hàng quan tâm muốn tốt cho nhau.
Lâm Dật bây giờ mới hiểu thấm được câu nói đó.
“À à, giờ đơn vị của cháu còn có quy định đó nữa cơ à, bác lại không biết.
Vậy cháu cứ coi như bác chưa nói gì nhé, công việc tốt như vậy, nếu như vì mỗi câu nói của bác mà mất việc thì đáng tiếc quá”.
Lâm Trực Cương vội vàng nói.
“Hi hi, anh đừng lo lắng, người nhà nói chuyện ý mà, tất nhiên là có gì nói đấy rồi.
Mặc dù Mẫn Mẫn nhà em là công chức nhưng chuyện này chắc chắn con bé cũng không để bụng đâu.
Nhưng Lâm Dật cũng lớn rồi, đến giờ mà vẫn chưa có việc, cứ mãi như vậy cũng không được, vậy thì hai anh chị kiên trì được bao lâu chứ?” Ngũ Tấn mở miệng nói nhưng trong lời có ý.
Nhà chúng tôi có điều kiện như thế và Mẫn Mẫn cũng thi đỗ rồi, còn nhà các người ở nông thôn còn không mau đi kiếm một công việc mà kiếm tiền đi, không biết ngày ngày cứ nhàn rỗi vậy làm gì.
“Phải đấy! Nếu như Lâm Dật muốn ở lại Nam Đô thì mau tìm việc làm đi, đặc biệt hiện giờ sinh viên đều không đáng giá nữa, đừng đề cao mình quá, có thể tìm được công việc lấp đầy cái bụng là tốt lắm rồi.
Dù gì cũng phải kiếm lại được số tiền bốn năm ăn học đã, nếu không thì phí bốn năm à, phí cả bao nhiêu tiền nữa”.
Ngũ Huệ Mẫn không hề gọi Lâm Dật là anh họ mà trực tiếp gọi tên của cậu luôn.
Lúc này thì vẻ mặt của vợ chồng Lâm Trực Cương trở nên khó coi vô cùng.
Họ căn bản muốn trước khi rời khỏi Nam Đô thì gặp mặt nhà Lâm Huệ rồi hàn huyên tâm sự nhân tiện nhờ cậy họ quan tâm đến Lâm Dật chút.
Nhưng không ngờ, buổi gặp đáng lẽ vui vẻ đầm ấm lại biến thành buổi dìm con trai của họ xuống vực thẳm.
Lâm Huệ nhìn thấy vẻ mặt khó coi của gia đình anh chị đối diện mình nên ôm miệng cười nói: “Thật ra anh chị cũng không cần lo lắng.
Lần trước ở nhà em, chẳng phải Mẫn Mẫn đã giới thiệu việc cho Lâm Dật rồi sao, làm gác cổng ở công trường tiểu học, một tháng cũng kiếm được hai nghìn tệ.
Mặc dù có chút không được vẻ vang cho lắm nhưng đối với Lâm Dật mà nói thì cũng là mãn nguyện lắm rồi”.
“Cháu cảm ơn nhưng lần trước cháu nói rồi, tạm thời cháu không muốn đến đó làm việc”.
Lâm Dật nhau mày nói.
“Lâm Dật! Lần trước khi ở nhà cô, biểu hiện của cháu khiến cô vô cùng không vui.
Lần này trước mặt bố mẹ cháu, cháu thử nói cho cô nghe, công việc tốt như thế sao cháu lại không cần.
Gác cổng thì đã làm sao, nó có thế nào đi chăng ữa thì cũng tốt hơn là cháu cứ ở nhà rồi ăn bám? Tuổi trẻ mà không dùng sức của mình đi kiếm tiền, ngày ngày nghĩ cách giữ thể diện, trừ khi ngày nào đó cháu được như Mẫn Mẫn nhà cô là thi được công chức thì hãy nói đến thể diện”.
Nhìn thấy Lâm Dật năm lần bảy lượt từ chối nên Lâm Huệ liền thấy không vui.
Ngũ Huệ Mẫn khinh bỉ nói: “Có biết cái vị trí gác cổng này ở trong thôn có bao nhiêu người tặng quà cho tôi không, điều kiện của họ còn tốt hơn nhà anh nhiều, đến những người này còn muốn gửi con đến làm gác cổng công trình thế mà anh còn chê ỏng chê eo?” “Thật thế à, vậy Mẫn Mẫn kiêm luôn cả vị trí gác cổng đi.
Chẳng phải em nói ngày nào em cũng ở công trường sao, vậy thì đừng về nữa, cứ ở đó lại còn được lĩnh hai lương.
Vừa hay giờ lương công trường của em không cao, cũng coi như có thể đỡ được tiền nhà” Lâm Dật cười, nói.
Mộ Dung Hiểu Nhung làm ở văn phòng thành ủy mà một tháng mới được hơn 3000 tệ, công việc ổn định thì có ổn nhưng tất cả vẫn phải đủ để nuôi được bản thân mình đã, trừ khi các người cũng có bố làm tỉnh trưởng.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lâm Dật, câu nói này của cậu khiến Ngũ Huệ Mẫn nhảy dựng lên, nói: “Lâm Dật! Anh nói ai đấy, hiện giờ lương của tôi không cao nhưng tôi là công chức, công việc ổn định, các người có nhiều tiền đến đâu thì ở trước mặt chúng tôi, các người vẫn là người làm thuê thôi, gặp chúng tôi vẫn phải khách khí cười trừ.
Vậy thì tiền nhiều tiền ít có so được không?” “Hì hì, nói thì như vậy nhưng cái vị trí mà em nói, chẳng phải là bất cứ công chức nào cũng có cơ hội leo lên sao? Em nghĩ rằng ba mươi năm nữa em có thể làm trưởng thị trấn hay cục trưởng, khu trưởng hay thị trưởng? Em không làm được mà, sao cứ phải lấy chuyện của người khác để vinh danh mình làm gì chứ?” Lâm Dật nói với kiểu chán chường.
“Anh!” Ngũ Huệ Mẫn tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Mặc dù cô ta biết trong thể chế, nếu như không có quan hệ lớn thì đến lúc về hưu có thể làm chức phó khoa đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng mọi người trong lòng biết thế thôi, ai ngờ hôm nay bị Lâm Dật nói trúng nên cô ta lập tức thấy không chịu nổi.
“Lâm Dật! Sao cháu có thể ăn nói với em họ mình thế được, giá trị của công chức có thể dùng tiền để thể