Nghe từ giọng điệu của Lâm Huệ thì Lâm Dật biết sẽ xảy ra chuyện.
Ở đây là viện điều dưỡng, những người có thể khám bệnh ở đây đều là người giàu có, phần lớn đều là bạn bè thân thích với Hà gia.
Nhưng đây không phải là nhà của mình nên mọi người cũng sẽ không nhường nhịn mình.
Hơn nữa người có tiền thì tính khí không được dễ chịu lắm.
Người bệnh đó vừa hô lên một tiếng thì lập tức có tốp bảo vệ xông từ cuối hành lang đến, khí thế hừng hực rồi vây Lâm Huệ lại.
Họ quen người bệnh này nhưng chưa từng gặp người như Lâm Huệ.
“Đuổi con mụ đanh đá này ra, còn hỏi rõ cho tôi là kẻ nào đã tự ý sắp xếp cho người ngoài vào bệnh viện Hà gia của chúng tôi, đuổi cả kẻ đó ra, ông đây sẽ không tha cho kẻ nào cả”.
Người bệnh này tức đến mức chỉ về phía Lâm Huệ, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu hắn bị nắm cổ áo và chỉ vào mặt mắng thế.
Bảo vệ dẫn đầu đứng ở giữa hai người, lạnh lùng nói với Lâm Huệ: “Đi đến phòng bảo vệ với chúng tôi, có chuyện cần phải hỏi rõ”.
“Anh có thái độ gì vậy, có ai đối xử với bệnh nhân như vậy không.
Hệ thống giáo dục của chúng tôi vẫn đang nâng cao chất lượng đấy, một bảo vệ như anh có tư cách gì mà hoa chân múa tay với tôi.
Viện điều dưỡng này oai hùng gớm nhỉ?” Lâm Huệ trợn mắt, căn bản không coi đám bảo vệ này ra gì.
“Thật xin lỗi, hiện giờ tôi nghi ngờ tư cách vào được viện của cô, bất luận cô làm ở đâu thì vẫn phải đi cùng chúng tôi đến phòng bảo vệ giải thích rõ ràng”.
Viện này vẫn cho người nhà nhân viên vào đây hưởng phúc lợi nhưng với tiền đề là không va chạm gì đến bệnh nhân ở đây.
“Tôi xem các người ai dám động vào tôi, cái bệnh viện rách nát này làm sao thế, ai cho các người cái quyền đấy.
Tôi là nhà giáo đấy, đám bảo vệ các người dựa vào gì mà động vào tôi”.
Thấy hai bên sắp gây lộn, Lâm Dật nhau mày định đứng ra ngăn lại.
Nhưng lúc này, phía sau có một y tá chạy đến, thở hổn hển hỏi: “Lâm thiếu gia! Sao cậu lại ở đây, tôi đang định đi tìm cậu, người họ hàng của cậu và…” “Ừm, tôi nhìn thấy rồi, gọi người đó lại đây”.
Lâm Dật nói.
“Là người họ hàng của cậu hay là…” “Là người đàn ông ý, bảo hắn lại gặp tôi”.
Lâm Dật thản nhiên nói.
Cô y tá gật đầu rồi vội chạy lại: “Xin mọi người đừng tức giận, thưa thiếu gia ở phía hành lang có người tìm cậu”.
Y tá đứng giữa bảo vệ và Lâm Huệ rồi nói với người bệnh nhân đó.
“Kẻ nào lại tìm tôi vào lúc này vậy, không thấy ông đây đang xử lý việc sao.
Bảo hắn đợi đi, hôm nay nhất định tôi phải điều tra ra kẻ không có mắt nào đã cho con mụ đanh đá này vào đây.
Ông đây lớn thế này mà chưa bị ức hiếp bao giờ…” Bệnh nhân này chưa nói xong thì y tá vội đến bên hắn nói nhỏ vài câu vào tai.
“Cô nói thật sao?” Tô Chí Quan trong ánh mắt có chút không tin, con mụ đanh đá này sao có thể là bệnh nhân được Hà gia sắp xếp vào được? Sao nhìn kiểu gì cũng không có khí chất quý tộc gì vậy.
“Cậu cứ sang đó trước, Lâm thiếu gia đang đợi cậu”.
Cô y tá vội nói.
“Được! Các người trông chừng ở đây, nếu để con mụ này chạy thoát thì các người cút hết đi”.
Tô Chí Quan trừng mắt nhìn Lâm Huệ rồi xoay người, tức giận đi về phía Lâm Dật.
“Anh chính là Lâm Dật”.
Tô Chí Quan sắc mặt cao ngạo, nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Dật gật đầu, nói: “Người kia là cô hai của tôi”.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nếu như Lâm Huệ thật sự bị đánh ở đây thì cậu cũng khó ăn nói với bố mẹ mình.
“Ồ, hóa ra là cô hai của anh à, nếu đã là người nhà thì anh xin lỗi tôi một câu là xong”.
Tô Chí Quan nói với sắc mặt đắc ý.
“Cậu biết tôi là ai chứ?” Lâm Dật nhau mày hỏi.
“Vậy thì anh cũng biết tôi là ai chứ?” Tô Chí Quan hỏi lại.
Lâm Dật nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt, thản nhiên hỏi: “Cậu là ai?” “Tôi là Tô Chí Quan, Tô Duyệt Như là cô của tôi, những điều khác không cần nói thêm chứ?” Tô Chí Quan cười nói.
“Ồ”.
Lâm Dật gật đầu.
“Ồ?” Tô Chí Quan nhìn Lâm Dật rồi hỏi: “Không muốn nói gì nữa sao?” Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, thằng nhóc này thoạt nhìn thành thật nhưng thực tế thì nhìn mình với vẻ không coi ra gì.
“Cậu bị câm hả? Tùy tiện sắp xếp họ hàng ở nông thôn vào viện này rồi va chạm với người của Hà gia.
Nếu như để cô của tôi biết được thì anh nghĩ xem, bà ấy có tước mất tư cách ở viện điều dưỡng của anh, sau đó cho anh đến những bệnh viện đông người toàn là rác và vi trùng không.
Cảm giác đó nghĩ thôi đã thấy kích thích”.
Nhìn Tô Chí Quan với vẻ mặt điên cuồng, Lâm Dật không hiểu hỏi: “Rõ ràng cậu biết tôi là ai mà vẫn kiên quyết nói năng với tôi như vậy, lẽ nào không sợ chết sao?” Mặc dù Lâm Dật không tiếp xúc nhiều với người Hà gia nhưng những hành động mình làm trong thời gian này ở viện điều dưỡng thì cái tên Lâm Dật chắc hẳn cũng lọt tai rất nhiều người của Hà gia hoặc