“Bệnh viện tư nhân tốt hơn chút, bệnh nhân cũng không khó chăm sóc lắm”.
Sở An Nhiên thật sự không muốn nhắc đến công việc của mình.
Cô lo là mình không cẩn thận mà nói lộ ra.
Còn đám người Lâm Mai Mai vẫn không từ bỏ, vẫn túm lại nói: “An Nhiên! Điều kiện của cậu tốt vậy thì chắc được yêu thích tại bệnh viện đó lắm nhỉ? Ở đó có gặp được ông chủ lớn nhiều tiền nào không? Có nghĩ đến việc tìm một người không?”Sở An Nhiên lắc đầu, nói: “Hiện giờ tớ vẫn muốn chuyên tâm làm việc chứ không có dự định tìm bạn trai”.
“Không phải chứ! Cậu vẫn chưa có bạn trai à…” Lâm Mai Mai sau khi bắt được câu nói kia của Sở An Nhiên thì liền liếc mắt sang Quách Tường ở bên cạnh.
“Anh Tường! Nghe nói gần đây anh mới tiếp quản một công ty từ chỗ bố anh có phải không?”Quách Tường gật đầu, cười nói: “Ừm! Thật ra là bố anh nói lấy ra năm trăm vạn để anh đầu tư vào công ty nhỏ, coi như để anh rèn luyện thôi chứ không để ý đến việc có thể kiếm được tiền không?”“Không phải vậy chứ anh Tường, lấy ra năm trăm vạn chỉ để rèn luyện? Đúng là ngưỡng mộ quá đi thôi.
Đúng là người có tiền có khác”.
Cô gái mặc váy ngắn không kìm nổi mà than thở một câu.
“Hihi, sau này nếu như có thể dựa vào anh Tường thì cuộc sống chắc chắn sướng lắm.
Chỉ là không biết anh Tường có định kéo mấy người chúng em không?”Nghe thấy vậy, biểu cảm của Sở An Nhiên có chút nghiêm nghị.
Cô dường như cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc đầu cô nghĩ rằng, buổi gặp mặt này chỉ có mình và hai chị em nữa.
Nhưng thật không ngờ, Quách Tường cũng ở đây.
Hồi học đại học, Quách Tường từng theo đuổi cô nhưng cô không đồng ý.
Sau này dần dần có cảm tình với hắn thì cô vô tình phát hiện ra cùng lúc hắn theo đuổi mình thì hắn còn đi tán tỉnh người khác nữa.
Kiểu lăng nhăng đào hoa như vậy khiến Sở An Nhiên mất đi cảm tình với hắn luôn.
Vì vậy cô không nể tình gì mà từ chối hắn.
Sau khi tốt nghiệp cô cũng cắt đứt qua lại với hắn.
“Sở An Nhiên! Em nhất định sẽ phải hối hận về tất cả những gì em làm trong ngày hôm nay”.
Đây là câu nói mà hắn đã ‘tặng’ lại cho Sở An Nhiên lần đó.
Thật không ngờ, người vốn tưởng là không bao giờ gặp lại nữa thì lại xuất hiện ở đây.
Sở An Nhiên thấy nội tâm phức tạp.
Thật ra cô rất muốn đi nhưng mấy bạn thân của cô lại không để cô đi.
“Anh Tường! Bọn em thì không sao nhưng còn An Nhiên, hai người dù sao cũng từng có quá khứ với nhau, anh nhẫn tâm nhìn cô ấy ngày ngày phải chăm sóc đám bệnh nhân đó, mệt mỏi suốt ngày sao?” Lâm Mai Mai nói những lời này cứ như kiểu Sở An Nhiên và Quách Tường đã từng yêu nhau vậy.
“Ha ha, vậy phải xem hoa khôi của chúng ta có nể mặt anh không đã”.
Quách Tường uống một ngụm cà phê, ánh mắt háo sắc nhìn lướt trên người Sở An Nhiên.
Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn không quên được cô.
“Vậy thì nói làm gì nữa, anh cứ giúp trực tiếp không phải là được rồi sao, còn phải hỏi nữa?” Lâm Mai Mai nói xong rồi làm động tác tay, nhân viên phục vụ ở bên cạnh liền bưng mấy chai rượu vang đến.
“Cậu muốn uống sao? Tớ còn