Lâm Dật lo rằng việc mình là thiếu gia của bệnh viện này sẽ khiến họ có áp lực nhưng cậu đâu có nghĩ là mình mới là người gặp khó khăn.
Vương Trung Sinh đang định giải thích thì Lâm Dật lại mở miệng trước: “Tôi muốn biết, nếu như dùng hết tất cả các thiết bị thì khả năng sống của chị gái tôi có lớn hơn không?”“Điều đó là tất nhiên rồi.
Các thiết bị y tế nhập khẩu tất nhiên sẽ có hiệu quả hơn nhiều nhưng lúc sử dụng thì dùng đến số tiền khá lớn”.
Vị bác sĩ nhiều tuổi nói rõ từng câu từng chữ.
Không phải là bọn họ không muốn giúp người bệnh mà nếu như chi phí quá lớn thì họ lo cấp trên sẽ trách phạt.
“Cho tôi tỷ lệ chính xác để tôi còn biết tỷ lệ phần trăm chị gái tôi có thể sống được”.
Bác sĩ trẻ kia thì ngây người ra, sau đó nói: “Khoảng bảy đến tám phần trăm”.
“Nếu thưởng ngoài cho mỗi người năm mươi vạn thì sao?” Lâm Dật biết, không phải Sở An Nhiên không có cơ hội sống mà chỉ là những bác sĩ này chưa toàn tâm toàn ý mà thôi.
“Năm mươi vạn ư? Cậu chắc chắn là cậu có thể bỏ ra số tiền này sao?” Vị bác sĩ già kia đẩy mắt kính lên hỏi.
Lâm Dật không nói gì mà lấy ra tấm séc viết năm mươi vạn rồi đặt lên bàn, nói: “Nói cho tôi biết, tỷ lệ chắc chắn là bao nhiêu.
Còn hai tấm séc này bây giờ các người có thể cầm đi được rồi”.
Hai bác sĩ ngơ ngác nhìn nhau, sau đó chầm chậm cầm tấm séc lên.
“Nếu như nghi ngờ là giả, bây giờ các người có thể bảo người đi đổi.
Bây giờ tôi chỉ muốn biết tỷ lệ chị tôi có thể sống được có cao không?”Trên mặt hai vị bác sĩ tràn đầy vẻ kích động, họ đều nhìn Lâm Dật nói một cách chắc chắn: “Mười phần trăm ạ”.
Lâm Dật cười khổ, nói: “Hiện giờ tôi cũng không muốn nghe nhiều như vậy, yêu cầu duy nhất của tôi là có thể cho chị tôi qua được tối hôm nay.
Nếu như thành công, mỗi người sẽ có một trăm vạn.
Các người có làm được không?”Hai bác sĩ đều gật đầu, nói đầy niềm tin: “Cậu yên tâm, để cô gái này qua được ngày hôm nay là điều hoàn toàn có thể”.
Lâm Dật gật đầu rồi không nói gì thêm nữa.
Vương Trung Sinh đi cùng Lâm Dật đến phòng khách của bệnh viện.
Ông ta căng thẳng đến nỗi toàn thân mềm nhũn như sắp bò trên đất.
Phải biết rằng, chàng trai này là con của chủ nhân bệnh viện tư nhân này.
Tất cả đồ ăn thức uống hay đồ dùng của bất cứ nhân viên nào trong bệnh viện này, toàn bộ đều do nhà của Lâm Dật cung cấp.
Nhưng hiện giờ, mấy bác sĩ này ngoài việc cầm lương mà nhà Lâm Dật trả, họ còn nhận thêm tiền Lâm Dật cho ngoài nữa.
Điều này quả là hoang đường quá đi.
Vương Trung Sinh cảm thấy mặt mình như bị đánh cho đau đớn, ông liền nói: “Thiếu gia, chuyện này cậu cứ giao cho tôi, không cần phải làm như vậy đâu”.
Lâm Dật lắc đầu, nói: “Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nếu như không cho họ chút lợi ích thì họ sẽ không hết lòng chữa trị cho Sở An Nhiên.
Dù sao thì mấy trăm vạn đối với tôi cũng không là gì cả.
Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho Sở An Nhiên là được”.
Vương Trung Sinh ngây người tại chỗ, không nói nên lời.
“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, giờ tôi phải ra ngoài”.
Lâm Dật nói.
“Vâng thưa thiếu gia”.
Vương Trung Sinh gật đầu, nói.
Lâm Dật quay về phòng của mình, sau khi thay bộ quần áo khác thì ngồi trên chiếc xe mà Vương Trung Sinh sắp xếp rời khỏi bệnh viện.
Cậu vốn định ở đây túc trực Sở An Nhiên nhưng tối qua mẹ cậu đã gọi điện thoại bảo cậu đến ăn cơm nên cậu không có lý do từ chối.
Huống hồ, cậu còn phải đi gặp người chị mà trước nay cậu chưa từng gặp bao giờ.
Xe rất nhanh đã đi đến nơi hẹn, Lâm Dật theo như lời mẹ cậu nói mà đến phòng ở tầng ba.
Cậu vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ mình vô cùng xinh đẹp.
Chỉ có mấy ngày không gặp mà Lâm Dật cảm thấy mẹ mình như có gì khác khác.
Sau khi nhìn thấy con trai, bà Tô Duyệt Như khẽ mỉm cười rồi với ý bảo con trai ngồi xuống bên cạnh mình.
Lâm Dật vừa ngồi xuống thì cửa phòng được mở ra.
Sau đó một người con gái