Nếu đã như vậy thì chỉ có thể ra tay cứu cô ấy thôi.
Lâm Dật dùng hai tay đè lên trước ngực cô gái rồi dùng sức ấn mấy cái nhưng cô ấy vẫn không có phản ứng gì.
Để cứu người mà Lâm Dật cũng không để ý quá nhiều.
Cậu nắm chặt mũi cô ấy rồi sau khi đợi cô ấy khẽ mở miệng ra thì cậu trực tiếp hà hơi thổi ngạt.
Không bao lâu sau, thân thể cô gái run rẩy vài cái rồi nôn ra ngụm nước lớn.
Lâm Dật thấy thế thì thở phào một cái rồi nhìn cô gái.
Quần áo của cô đã bị ướt sũng, lúc này những điểm nhấp nhô trên người đều lộ ra hết.
Lâm Dật thấy mình thật không phải nhưng ánh mắt vẫn không ngoan ngoãn mà cứ nhìn khắp người cô gái này.
“Cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi”.
Lâm Dật dựa vào tảng đá ở bên cạnh rồi lau mồ hôi trên trán.
Lúc này cậu bỗng nhiên nhớ lại Sở An Nhiên nhảy lầu trước đó, trong lòng khó tránh được cảm giác đau đớn.
Cậu hỏi cô gái đối diện: “Sao cô lại nhảy xuống vậy?”Cô gái mở to hai mắt, sau khi đờ người ra thì mới hỏi lại Lâm Dật một câu: “Tại sao anh lại cứu tôi?”Không cứu người, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ lại biến mất ngay trước mặt mình? Chuyện này là bất cứ ai thì cũng sẽ ra tay cứu giúp thôi.
“Tôi không biết là cô đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi hi vọng là cô hãy quý trọng lấy tính mạng của mình, không có gì quan trọng hơn nó cả”.
Lâm Dật cũng không biết là mình đang nói câu này cho cô gái nghe hay nói cho Sở An Nhiên đang nằm trong phòng phẫu thuật nghe nữa.
“Quý trọng? Ha ha”.
Cô gái cười khổ, khuôn mặt xinh đẹp lúc này tràn đầy khổ đau, nói: “Trên thế giới này sẽ không có ai quý trọng tôi cả.
Tôi sống cũng chỉ thêm mệt mỏi mà thôi”.
Trên mặt cô gái đều là thần sắc đau khổ, ác mộng đó khiến cô không có cách nào thoát ra được.
Vốn cứ tưởng rằng có thể dùng cách này để giã từ tất cả những ai ngờ lại để Lâm Dật cứu sống.
“Cô đừng nói vậy, không phải ai cũng thể hiện hết ra bên ngoài vẻ quan tâm và muốn đối tốt với cô đâu.
Có lẽ họ rất quan tâm cô mà cô không biết thì sao.
Nếu như cô chết thì đó mới là đả kích lớn nhất đối với những người luôn trân trọng cô đấy”.
Lâm Dật nghĩ đến Sở An Nhiên đang nằm trong phòng phẫu thuật, vì vậy đứng dậy vỗ bụi bặm trên người mình.
“Tôi phải đi đây, dù sao thì tôi vẫn hi vọng cô đừng làm như vậy nữa.
Nếu như cô cứ nói là không có ai trân trọng cô thì tôi được tính là một người trân trọng cô rồi đấy.
Dù sao thì tôi cũng thật lòng hi vọng cô không làm chuyện ngốc nghếch nữa”.
Lâm Dật nhìn người con gái đó một cái rồi từ từ rời đi.
Nhìn bóng hình Lâm Dật dần mất hút, cô gái dường như không có ý định nhảy xuống nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lâm Dật quay về phòng phẫu thuật thì đúng lúc ca phẫu thuật đã kết thúc.
Vương Trung Sinh với sắc mặt kích động đi đến bên cạnh Lâm Dật, nói: “Thiếu gia! Lần phẫu thuật này khá thuận lợi, tiếp đó vẫn cần tiến hành ba lần phẫu thuật nữa là Sở An Nhiên có thể hồi phục lại rồi”.
Lâm Dật gật đầu, sắc mặt vô cùng bình thản.
Mấy ngày sau đó, Lâm Dật luôn chờ đợi Sở An Nhiên tỉnh lại.
Hàng ngày, Vương Trung Sinh đều báo cáo với Lâm Dật về tình hình của Sở An Nhiên.
Còn Cố Phiến Phiến dường như vẫn không từ bỏ ý định quyến rũ Lâm Dật, cả ngày cô ta không ngừng quấn quýt bên cạnh cậu.
Sau khi quen với ý đồ mờ ám của cô ta thì Lâm Dật cũng không hành động xốc nổi như lần trước nữa.
Cô ta muốn thế nào thì Lâm Dật cũng không quan tâm, hàng ngày cậu vẫn sống cuộc sống của mình.
Còn về chuyện của Lăng Tiêu Tiêu thì cậu vẫn nhớ trong lòng.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn giữa cậu và cô ấy ở trên xe khiến Lâm Dật không có dũng khí đối mặt với cô.
Nhưng hiện giờ trong tay Lâm Dật có vé đi xem buổi hòa nhạc của chị họ Tô Mạch Nhiễm nên cậu nghĩ mình có thể dùng cách này để bù đắp lại cho cô ấy.
“Vé buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm á?” Đám người Trương Dương ở quán đồ nướng phía