“Ở đây rộng như vậy, cô còn muốn thế nào nữa? Cô đâu có béo, hơn nữa tôi đã để lại cho cô vị trí rộng thế này còn gì”.
Lâm Dật không kìm nổi mà lên tiếng.
“Mày là cái thá gì, một đứa nghèo rớt mùng tơi mang trên mình mùi quái dị mà dám hung hăng ở đây với tao.
Mày có tin giờ tao gọi chồng tao đến xử lý mày không”.
Người phụ nữ lẳng lơ kia sau khi nói xong thì lập tức lộ ra vẻ ủy khuất.
“Chồng à, chồng mau đến đây đi, có tên lưu manh đang giở trò đồi bại với em”.
“Cô nói thế là có ý gì…” Lâm Dật vẫn chưa nói xong thì một người đàn ông trung niên mặc đồ vest bước lại.
Gã ta với vẻ mặt không vui đi đến bên cạnh Lâm Dật, xoay người nhìn người phụ nữ của mình hỏi: “Vợ à, kẻ nào bắt nạt vợ?”“Chính là nó đấy! Cái tên khốn kiếp này, trên người thì có mùi quái dị, không biết là có mắc bệnh gì khó chữa không mà còn chặn đường của em không cho em đi”.
Người phụ nữ lập tức ôm chặt chồng mình rồi nũng nịu.
Người đàn ông khi nghe thấy thế thì nhìn Lâm Dật một cái rồi lập tức nói với giọng chế giễu: “Đm! Chính là thằng nhãi mày đã chặn đường của vợ tao hả?”Lâm Dật nhìn cách ăn mặc của gã ta là biết chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Dưới cổ gã có hình xăm, biểu cảm và khẩu khí nói chuyện thì kiêu căng.
Nếu Lâm Dật đoán không nhầm thì tên này chắc là xã hội đen.
“Tôi nhường đường cho cô ta rồi nhưng cô ta không chịu đi thôi”.
Lâm Dật ra sức giải thích.
“Đm! Thằng nhãi như mày vẫn còn giả bộ ở đây à.
Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám bắt nạt hả? Có phải mày chán sống rồi không?” Người đàn ông đó đẩy người phụ nữ lẳng lơ kia ra, tức giận xông lại một tay nắm chặt cổ áo Lâm Dật nói.
Người phụ nữ bên cạnh gã đang có biểu cảm chờ đợi để xem màn kịch hay.
Đúng lúc này, nhân viên bán hàng đã phát hiện ra tình huống không ổn nên đã bước lại, cười hỏi: “Thưa ngài, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”Người đàn ông thu tay về, nhìn lên người nhân viên bán hàng gợi cảm kia, sau đó nói: “Cô tự nhìn đi! Cái tên nhãi nhép không biết từ đâu đến đây lại dám chọc ghẹo bạn gái tôi, lại còn chặn đường của cô ấy.
Loại người này xuất hiện ở đây thì tôi đâu dám mua nhà ở đây nữa, buồn nôn quá đi”.
“Sao anh lại ở đây?” Nữ nhân viên bán hàng sắc mặt trầm xuống, nói: “Bây giờ anh hãy đi ra khỏi đây cho tôi”.
Ở đây vốn có một vài nhân viên phụ trách việc chuyển đồ dùng gia đình cho khách hàng.
Những nhân viên đó thường có thân phận thấp kém, có thể ở lại đây đã là điều khó nhẫn nại lắm rồi.
Vì vậy mà nhân viên bán hàng này tất nhiên sẽ không nể mặt gì với Lâm Dật nữa.
Nếu như không phải là Lâm Dật để ý đến căn hộ ở đây thì cậu sẽ không bao giờ bước vào đây khi chứng kiến thái độ của nhân viên bán hàng như vậy.
Đúng là ‘trông mặt mà bắt hình dong’, loại người này ở đâu cũng gặp phải.
“Căn hộ này bao nhiêu tiền?” Lâm Dật chỉ về ngôi nhà mà trước đó mình đã để ý đến rồi hỏi một cách thành thật.
“Sao! Còn muốn mua nhà nữa à?” Nữ nhân viên sắc mặt châm biếm đáp lại Lâm Dật một câu: “Để tôi nói cho mà nghe này, để cho anh ở lại đây đã là nể mặt lắm rồi đấy.
Tôi còn chưa nói với tổ trưởng ở đây đâu, nếu bọn họ biết được anh ở đây làm ảnh hưởng đến khách hàng thì chỉ e anh còn mất việc nữa đấy”.
Lâm Dật không để ý đến mấy lời mà cô ta vừa nói, cậu vẫn thản nhiên nói: “Tôi muốn mua nhà”.
“Ha ha! Mày mua nhà? Mày có biết đây là đâu không? Đây là biệt thự đấy, không phải loại người nghèo khổ trên người có bệnh truyền nhiễm như mày có thể mua được đâu?” Người phụ nữ lẳng lơ gợi cảm ban nãy không nhịn được mà bật cười.
Đối với ả ta, người như Lâm Dật chỉ vì sĩ diện nên