Những chuyện này đều là mẹ mình và Tô Mạch Nhiễm nói như vậy.
So với biệt thự mà những người con gái kia mua thì Lâm Dật cảm thấy mình tiêu thế này cũng không đáng là gì.
Còn ở bên kia, mấy nhân viên bán hàng đều nhìn Chu Mẫn với ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng đều cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu như bọn họ có thể có thái độ tôn trọng người khác một chút thì có lẽ người được hưởng đãi ngộ đó không phải là Chu Mẫn rồi.
Chỉ có điều, một thiếu niên chỉ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị lại có thể một lúc mua liền hai biệt thự.
Thông thường, những người có thể làm được điều này thì đều là những siêu đại gia ngầm.
Những người có tiền thuộc đẳng cấp như này sẽ không bộc lộ ra ngoài mình có bao nhiêu tài sản.
Kể cả là trên bảng xếp hạng những người có tiền thì cũng không thấy bóng dáng của họ.
Bởi vì tiền của họ không phải là những người bình thường có thể có được.
Có thể bắt chuyện được với kiểu đàn ông như này để có được chút lợi có lẽ là giấc mơ cả đời của những người con gái khác.
Giám đốc bán hàng với vẻ mặt cười trừ, định đưa Lâm Dật đến phòng khách vip để tiếp đãi.
Nhưng Lâm Dật lại không có chút hứng thú gì với những điều này.
Cậu lắc đầu rời khỏi phòng lớn rồi đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, một bóng hình vội vàng bước đến.
Trong lúc đi qua Lâm Dật, đôi giày cao gót của người phụ nữ đó đột nhiên bị gãy.
Cô ta không đứng vững được nên bổ nhào về phía người Lâm Dật.
Mùi hương quyến rũ trên người cô như gây kích thích cho Lâm Dật.
Cậu nhìn một lượt người phụ nữ gợi cảm này.
Trên mặt cô ta chỉ phủ lớp trang điểm nhẹ, sau khi nhìn Lâm Dật hai cái thì cô ngượng ngùng giãy ra khỏi thân người cậu.
“Xin lỗi anh”.
Lâm Dật lắc đầu với ý là không sao.
Còn người phụ nữ khá vội vàng, không nói thêm gì với Lâm Dật mà vội vàng đi vào trong phòng lớn.
Vừa bước vào cô đã không kìm nổi mà nói với nhân viên bán hàng: “Khách hàng vừa mua biệt thự ba nghìn vạn đâu?”Chu Mẫn liếc nhìn ra cửa rồi nói: “Chính là người vừa đi ra ban nãy ạ…”“Sao, là cậu ta à?” Người phụ nữ nhau mày, quay đầu lại định đuổi theo nhưng lại nghe thấy giọng nói.
“Chị, sao chị lại ở đây?”Người phụ nữ quay đầu lại nhìn một cô gái đang được người thanh niên ôm ở bên cạnh, hỏi: “Oánh Oánh! Em đến mua nhà sao?”“Vâng! Em có bạn trai rồi, cũng đến tuổi kết hôn rồi nên có dự định mua nhà”.
Người phụ nữ nghe thấy thế thì nhìn thanh niên ở bên cạnh Oánh Oánh.
“Chào chị! Em là Lý Dương, là bạn trai của Oánh Oánh”.
Người con trai chủ động giơ tay ra, nói với nét mặt hiền hòa.
Người phụ nữ này hiện giờ khá vội nên cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ.
Cô ta đáp lại vài câu rồi định rời đi.
Nhưng lúc định đi ra cửa thì Oánh Oánh lại kéo chặt tay cô ta, nói: “Chị à! Chị đã đến đây rồi, sao lại đi vội vậy? Chị nhìn chị đi, ngày nào cũng đi làm chạy đôn chạy đáo, đến giờ vẫn chưa có người yêu.
Vừa hay bạn trai em có ông anh họ, hay em bảo anh ấy giới thiệu cho chị nha”.
Người phụ nữ đó nghe thấy thế thì gật đầu, sau đó buông tay của Oánh Oánh ra.
Sau khi rời khỏi phòng kinh doanh, ánh mắt cô dường như đang tìm kiếm xung quanh.
Ban nãy chỉ gặp mặt Lâm Dật một cái nên không có ấn tượng gì.
Giờ đây xung quanh nhiều người như vậy thì tìm sao được?Vừa may lúc này đèn đỏ trên đường sáng lên nên bóng dáng Lâm Dật băng qua đường đã thu hút sự chú ý của cô.
“Lâm thiếu gia”.
Lâm Dật nghe thấy có người đang gọi mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ mình đang ảo giác nên cứ tiếp tục đi.
Còn ở bên kia, người phụ nữ thấy Lâm Dật dường như không động đậy gì thì cô lại càng sốt ruột.
Nhưng cô đi giày cao gót nên không thể