“Vậy thì đi thôi”.
Hai người hoàn toàn không để ý đến Anna đang gọi điện thoại cho anh Vương.
Họ trả tiền xong rồi ở bên đường bắt chiếc xe taxi rồi đi về phía phim trường Toàn Cầu.
Mặc dù Lâm Dật vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và Lăng Tiêu Tiêu là gì nhưng lúc này mà cô ấy có thể đồng ý cùng đi xem phim với mình thì tất nhiên cậu thấy mình đã không lãng phí một cách vô ích.
Lúc ở trên taxi, hai người cũng khá nghiêm túc.
Đợi lúc xuống xe, lúc đi đến trung tâm thương mại mà gần như không có người, trái tim Lâm Dật cũng có chút rạo rực.
Lúc này cậu thật sự cảm thấy ngột ngạt.
Cuối cùng cũng đợi được tin Sở An Nhiên có thể sống lại, có một sự kích động mà cậu căn bản không thể đè nén xuống được.
Lúc ở trong thang máy chỉ có hai người, Lâm Dật đứng ở phía sau Lăng Tiêu Tiêu.
Góc độ này thật tốt, có thể chiêm ngưỡng thân hình hoàn hảo không góc chết của nữ thần khoa Múa.
Mặc dù Lăng Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy được ý đồ của Lâm Dật khi nhìn phản quang bốn xung quanh trong thang máy nhưng qua việc hai người ở quán đồ nướng vỉa hè, cộng với việc hai người có hai lần tiếp xúc thân mật nên mối quan hệ của hai người cũng coi như tiến thêm một bước nữa.
“Bình thường cậu toàn nhìn người khác như vậy sao?” Suốt đường đi không nói câu nào, chỉ đến khi thang máy dừng ở tầng chiếu phim, cửa mở ra thì Lăng Tiêu Tiêu mới không kìm nổi mà hỏi.
“Cũng không phải như vậy”.
Lâm Dật xấu hổ, lắc đầu.
Bởi lẽ, bất cứ ai khi bị vạch trần trước mặt như vậy thì đều cảm thấy xấu hổ.
“Thỉnh thoảng thôi chứ gì…Mà cậu muốn xem phim gì?” Lúc đi ra khỏi thang máy, Lăng Tiêu Tiêu chủ động khoác tay Lâm Dật đi đến màn hình lớn đang chạy tên các bộ phim rồi cười hỏi cậu.
“Phim ‘Quá nhanh quá nguy hiểm’ đi”.
Đây là bộ phim mới chiếu nhưng Lâm Dật chưa xem lần nào.
Nghe nói trong phim có rất nhiều cảnh kịch tính và nồng nhiệt.
Lâm Dật liền mua hai vé ở góc cuối cùng rồi nghênh ngang bước vào bên trong.
Cũng may, hôm nay không phải là cuối tuần và cũng không phải là ngày lễ nên người đến xem phim đêm cũng không nhiều.
Ở đây có Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu và thêm vài ba đôi tình nhân nữa.
Vị trí như này vừa hay có thể cách ra một đoạn lớn.
Lúc mọi người chạm mặt nhau thì người con gái đều ngượng ngùng cúi đầu xuống vì sợ gặp người quen và sợ bị nhận ra.
Nhưng người con trai thì kiêu ngạo mặt đối mặt luôn.
Nhưng vẻ kiêu ngạo này chỉ kéo dài đến khi nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu khoác tay Lâm Dật, lúc này kiêu ngạo như bị ‘ném xuống đất, vụn vỡ hết cả’.
“Mẹ kiếp! Đến nữ thần mà cũng đến rạp chiếu phim để tìm sự kích thích.
Do phòng ở khách sạn năm sao không ổn hay là ghế sau của xe Ferrari không còn chỗ vậy.
Mẹ nó chứ, lại không để cho chúng ta con đường sống nữa”.
Một người con trai đeo kính thầm oán trách.
Đợi khi phim bắt đầu chiếu thì chỗ tối om của rạp chiếu phim lại thành nơi che giấu tốt nhất của mọi người.
Cộng thêm việc kìm chế lâu như vậy, ý đồ Lăng Tiêu Tiêu muốn tán Lâm Dật cũng đã rõ ràng nên Lâm Dật không muốn kìm chế thêm nữa.
Lợi dụng bóng tối, một màn kịch hay được diễn ra ở góc tối của rạp chiếu phim.
Mặc dù Lâm Dật không mua quà gì cho Lăng Tiêu Tiêu nhưng một khi đã nhắm trúng tình yêu vừa chớm nở như Lâm Dật thì Lăng Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ cho cậu một số cơ hội rồi.
Mặc dù chỗ này có chật chội một chút nhưng sở trường của nữ sinh khoa Múa cuối cùng cũng được thể hiện ở đây.
………….
.
Hai rưỡi sáng…Hai người xuất hiện ở cổng trung tâm thương mại rồi cùng gọi một chiếc xe.
Lâm Dật đưa Lăng Tiêu Tiêu về Học viện âm nhạc trước, sau đó cậu quay về bệnh viện Thánh Đức.
Lúc xuống xe, Lâm Dật nhận được một tin nhắn từ Lăng Tiêu Tiêu: “Buổi tối đừng có tự mình giải quyết đấy nhé”.
Phía sau Lăng Tiêu Tiêu còn gửi kèm một icon đáng yêu nữa.
“Ha ha, nếu không thì sao? Trừ khi cô tự mình dùng chân giúp tôi…” Lâm Dật cũng trả lời lại một câu sau đó vội tắt điện thoại.
Trong đầu cậu lúc này đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người đẹp với đôi mắt tức giận.
Một mình cậu đi về phía phòng bệnh, trên đường đi cậu còn nhìn Sở An Nhiên một lát ở bên ngoài cửa sổ.
Không thể không nói, khi con người được hồi phục thì gò má Sở An Nhiên cũng khôi phục lại được vẻ ửng hồng.
Mặc dù không nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra, cô có sức sống