Lăng Tiêu Tiêu do dự lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cô còn chưa kịp bấm số điện thoại đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Mẹ kiếp, sắp ép chết tôi rồi, sao hai người lại ở đây?"Lăng Tiêu Tiêu vui mừng quay đầu nhìn thì thấy Lâm Dật đầu đầy mồ hôi trong đám người vừa lách tới chỗ họ vừa giơ tay chào hỏi với cô.
"Chị, chị mau nhìn xem, anh ấy tới rồi!"Cuối cùng cũng đợi được.
Lúc này Lăng Tiêu Tiêu không để ý trong tay Lâm Dật có vé không mà kích động nhảy lên, giơ tay gọi tên Lâm Dật.
"Sao nhiều người vậy, hại tôi tìm nửa ngày, tôi cứ tưởng đã lạc hai ngườI!"Lâm Dật vừa lau mồ hôi trên trán vừa thở phào một hơi.
"Không tìm thấy mà không biết gọi điện, có điều người đến được là tốt rồi.
Em cứ tưởng anh gặp chuyện gì trên đường đi.
"Lăng Tiêu Tiêu lấy khăn tay từ trong túi xách ra, kiễng chân lau mồ hôi trên trán giúp Lâm Dật.
"Người thì đến rồi, còn vé thì sao? Đừng nói với tôi là không có đấy?"Lăng Uyển Tích lạnh lùng nhìn Lâm Dật, trong lòng thầm mắng cũng không biết em gái cô bị làm sao, dù giàu lòng nhân ái thì cũng không cần quá mức nhiệt tình với một kẻ bán vé thế chứ.
Đến giờ Lăng Tiêu Tiêu vẫn chưa kịp nói với Lăng Uyển Tích người đưa vé là ai.
Cả người cô hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng vì sắp được tương tác với Tô Mạch Nhiễm.
Cô chỉ nói với Lăng Uyển Tích là có bạn tới tặng vé, vẫn chưa kịp giải thích cụ thể là người bạn thế nào.
"Vé? Vé gì?"Lâm Dật vừa tận hưởng khi được Lăng Tiêu Tiêu lau mồ hôi cho vừa mơ màng nhìn mỹ nữ chân dài trước mặt.
"Chậc chậc, cặp chân này quả thực là cực phẩm trong cực phẩm.
.
.
Gương mặt này, cũng thuộc đẳng cấp ngọc nữ.
.
.
Chỉ là ngực, aizz.
.
.
"Lăng Uyển Tích nhìn thấy ánh mắt trần trụi của Lâm Dật liếc qua người mình, vốn lóe lên vẻ kinh ngạc và khen ngợi.
Nhưng khi dừng ở ngực, vẻ mặt của cậu lại biến thành tiếc nuối.
"Cậu tiếc nuối cái gì!"Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Uyển Tích nhìn Lâm Dật như phun lửa, cô ấy thực sự không chịu nổi việc một tên bán vé lại dám nhìn mình bằng ánh mắt này.
"Ặc, không có gì, cô là bạn của Tiêu Tiêu à?" Lâm Dật bừng tỉnh, ngẩng đầu lên hỏi.
"Ừm, chị ấy tên Lăng Uyển Tích, là chị họ em.
Chị ấy cũng là fan trung thành của Tô Mạch Nhiễm, lúc trưa em đã nói với anh rồi mà.
"Lăng Tiêu Tiêu nhận ra bầu không khí khác thường nên vội giải thích trước.
"Em nói nhiều với một tên cò vé làm gì, vé đâu, lấy ra đây.
Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi trả cậu ngay, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi!"Lăng Uyển Tích cho rằng Lâm Dật chính là cò vé, tên này không những có vẻ ngoài giống, ăn mặc giống mà ánh mắt lại càng giống!"Không có vé.
" Vẻ mặt Lâm Dật đầy vô tội: "Tôi nói đưa vé cho hai người lúc nào, đừng tùy tiện vu oan cho tôi chứ.
""Cậu không có vé?"Vốn dĩ vé vào cửa buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm đã khó mua được, đặc biệt là vào thời điểm này, ai cũng tranh giành mua.
Lăng Uyển Tích nể tình Lâm Dật có vé bán nên mới cố gắng nhẫn nhịn ánh mắt trần trụi khi nãy của cậu.
Nhưng cậu lại không có vé, còn là một tên lừa đảo.
Cảm giác bị bỡn cợt lập tức dâng lên trong lòng cô.
Cô ấy véo cổ tay Lâm Dật, đôi chân dài sải bước tới trạm cảnh sát bên đường.
"Tuổi còn trẻ không có chí vươn lên, làm cò vé đã đành, nhưng lại là một cò vé không giữ lời.
Người như cậu sống cũng chỉ lãng phí tài nguyên của xã hội, đi gặp cảnh sát với tôi ngay, xem họ trừng trị cậu thế nào!"Lăng Uyển Tích vừa nói vừa kéo tay Lâm Dật gầy gò tới trạm cảnh sát.
Thấy vậy, Lăng Tiêu Tiêu sốt ruột.
Cô vội vàng chạy tới kéo tay hai người, cuống cuồng nói: "Ai ya, không có vé thì thôi! Hơn nữa Lâm Dật cũng không nói với em nhất định sẽ có vé, sau đó dẫn chúng ta vào xem buổi hòa nhạc.
Dù sao thì từng mong đợi cũng đã đủ rồi, cùng lắm em ở bên ngoài là được, vẫn nghe thấy mà.
""Tiêu Tiêu, em cũng giàu lòng nhân ái nhỉ.
Cậu ta không có vé thì chúng ta có thể tìm người khác.
Chị đã tìm được cò vé khác rồi, năm nghìn hai vé, chị định trả tiền rồi.
Kết quả nghe nói em có vé ở chỗ tốt hơn nên chị mới từ chối bên kia.
Giờ thì sao, thôi vậy, chị không có thời gian nói nhiều với tên lừa đảo này.
Chị sẽ gọi điện hỏi người bán vé đó, không chừng vẫn còn vé bên ngoài cùng đấy, đắt thì đắt, cũng không còn cách nào khác!"Lăng Uyển Tích lấy điện thoại ra định gọi điện cho cò vé.
"Thôi vậy, anh vốn có hai vé tốt, đều do em nhìn lầm người, để Triệu Mẫn và Anna đối xử như vậy với anh, còn hại anh xé hai tấm vé đó.
.
.
"Lăng Tiêu Tiêu nói, vành mắt dần dần đỏ bừng.
Cô thực sự rất muốn xem buổi hòa nhạc của Tô Mạch Nhiễm.
Dù là hàng cuối cùng, chỉ cần được cảm nhận trực tiếp ở đó, nghe giọng hát trực tiếp của Tô Mạch Nhiễm, lòng cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng bây giờ đã bắt đầu soát vé, chưa tới nửa tiếng nữa buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu.
Quả thực mua vé vào lúc này là chuyện không thể.
"Có rồi có rồi!"Lăng Uyển Tích bỗng vui vẻ hét.
"Vẫn còn hai vé hai hàng cuối cùng, cách nhau, tổng cộng bảy nghìn…”Nói xong, khuôn mặt vừa vui vẻ của Lăng Uyển Tích lập tức ủ rũ.
Người mẫu không hề có thu nhập cao như tưởng tượng của mọi người.
Dù lương mỗi lần quảng cáo không thấp nhưng trừ tiền hoa hồng của công ty, tiền trả người quản lý thì Lăng Uyển Tích vẫn phải tiêu số tiền đắt đỏ vào đôi chân của mình.
Ba năm nay, mặc dù cô có chút tích góp nhưng thoáng chốc lấy bảy nghìn ra để xem một buổi hòa nhạc, hơn nữa còn là vị trí hàng cuối cùng thì đúng là gánh nặng không nhỏ với cô ấy.
Lăng Uyển Tích nhìn Lăng Tiêu Tiêu rổi hỏi: "Em gái, em có muốn xem không?""Em muốn.
.
.
"Chữ "muốn" còn chưa thốt lên, Lăng Tiêu Tiêu đã cười lắc đầu: "Thôi, bảy nghìn đắt quá, hay là sau này chúng ta hẵng xem vậy.
""Em muốn thì chúng ta mua, cơ hội chỉ có lần này.
Không biết bao giờ Tô Mạch Nhiễm mới mở buổi