Cặp vợ chồng này là họ hàng thân thích của Lâm Dật.
Cô hai của Lâm Dật tên là Lâm Huệ, là giáo viên cấp 2 còn ông chú tên là Ngũ Tấn, là nhân viên công chức ở tiểu khu mới của Nam Đô, là nhà có điều kiện nhất trong nhà họ Lâm.
Vì vậy mà bọn họ luôn coi thường nhà Lâm Dật ở nông thôn, còn nhà mình là gia đình công chức lại có công việc ổn định nên luôn cảm thấy mình cao hơn một bậc, trước nay chưa từng coi Lâm Dật ra gì.
Nhưng lần này Lâm Dật đến hoàn toàn là vì bố mẹ nuôi của cậu yêu cầu.
Tối mai họ sẽ bay đến Nam Đô, bố Lâm Dật đã lâu không được gặp em gái mình nên tất nhiên muốn nhân dịp này được đoàn tụ với em gái và em rể một chuyến nên bảo Lâm Dật đích thân đến mời để tránh cô chú tức giận.
Lúc này Lâm Huệ cũng rửa bát xong rồi đi lại ngồi bên cạnh Lâm Dật, hỏi: “Cháu thật sự không định thi công chức sao?”Lâm Dật gật đầu, nói: “Cuộc sống công sở đó có thể không hợp với cháu.
Cháu vẫn muốn mình xông xáo chút, dù sao thì vẫn còn trẻ, vẫn còn thời gian”.
Lâm Huệ và Ngũ Tấn liếc mắt nhìn nhau, từ đó có thể nhìn ra vẻ khinh bỉ trong mắt họ: “Có gì mà xông xáo chứ, cứ coi như cháu làm kinh doanh mà kiếm được năm triệu tệ thì có thể so được với công chức không?” Ngũ Tấn cười ha ha, nói.
“Phải đấy Tiểu Dật! Chúng ta là họ hàng thân thích, cô lại đi gạt cháu sao? Bây giờ làm gì cũng đâu được tốt như làm giáo viên và công chức.
Cháu nhìn Mẫn Mẫn nhà cô đấy, bằng tuổi cháu mà cháu vẫn đang nghĩ xem tốt nghiệp sẽ tìm việc gì nhưng Mẫn Mẫn nghe lời cô chú, sớm đã chuẩn bị thi công chức rồi.
Thế nên nó vừa tốt nghiệp mà đã làm ở thành phố rồi, chưa đầy hai năm nữa thì cô chú có thể được chuyển đến tiểu khu, thậm chí còn được chuyển đến thành phố ý chứ.
Còn cháu thì sao, lúc đó vẫn đang làm thuê cho doanh nghiệp tư nhân rồi làm lao động chân tay, vậy thì có tiền đồ gì chứ?” Lâm Huệ đắc ý cười nói, ngoài mặt thì khuyên bảo Lâm Dật nhưng thực tế thì đang khoe khoang con gái mình.
“Vâng, cô hai nói đúng ạ”.
Lâm Dật ngượng ngùng nói.
“Nói với cậu ấy thì có tác dụng gì, em tưởng thi công chức dễ thế à.
Nếu muốn thi được thì cần phải có học lực và năng lực, hơn nữa Ngũ gia chúng ta có được một người xuất sắc như Mẫn Mẫn đã là tốt lắm rồi.
Đợi hai năm nữa, khi Mẫn Mẫn đến thành phố ổn định rồi, nếu Lâm Dật vẫn chưa tìm được việc thì có thể bảo con bé nhờ người sắp xếp cho Lâm Dật làm việc gì đó.
Dù sao thì vẫn tốt hơn làm ruộng ở nông thôn mà, cả đời không có tiền đồ gì”.
Ngũ Tấn uống trà nhưng ánh mắt chê bai thì vẫn nhìn về phía Lâm Dật.
Từ tận đáy lòng, ông ta vẫn luôn coi thường cả nhà họ Lâm, ông ta nghĩ họ đều xuất thân nông thôn.
Những lúc quan trọng, ngoại trừ việc đến mượn tiền thì không giúp đỡ được cái gì, đâu được như nhà mình, ai nấy đều xuất thân từ cơ quan nhà nước.
Bác của ông ta cũng là trưởng khoa, căn bản không phải những người họ hàng nghèo này có thể so sánh được.
“Cũng phải! Lúc Lâm Dật vừa mới lên đại học em đã khuyên chị dâu là, hoàn cảnh gia đình thế này thì học đại học làm gì nữa, học phí thì đắt xong đi khắp nơi vay tiền.
Đến nỗi mà nhà nào cũng vay hết rồi nhưng kết quả hiện giờ thì sao, vẫn không tìm được công việc mà.
Nếu sớm nghe lời của em, không học đại học, đi làm thuê ở công xưởng thì ít nhất trong tay giờ cũng có chút tiền rồi.
Sau đó về nhà tu sửa lại chút rồi lấy đứa con gái nông thôn là xong”.
Lâm Huệ nói nhưng thể hiện ra vẻ ‘ban đầu không nghe lời cô mày nên giờ thế đấy”.
Thật ra trong lòng Lâm Dật hiểu rất rõ, chỉ cần Tết này gặp mặt thì cô hai và chồng cô ấy nhất định sẽ lấy việc học đại học của mình để làm khổ bố mẹ mình.
Nhưng lần này bố mẹ mình không đến nên họ đành phải nói với mình thôi.
Đối với loại tình thân như này thì Lâm Dật cũng cạn lời.
Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, bởi vì bố cậu rất coi trọng tình cảm này nên cậu đành phải làm theo căn dặn của ông.
“Phải rồi tiểu Dật, cháu sắp tốt nghiệp rồi, thế hiện giờ cháu đang ở đâu, thuê nhà ở đâu thế?” Ngũ Tấn đột nhiên hỏi.
“Dạ, hiện giờ cháu đang ở thung lũng Phỉ Thúy, cháu ở một mình ạ”.
Lâm Dật trả lời rất thật, dù sao thì đến lúc bố mẹ nuôi đến Nam Đô thì cô chú gặp bố mẹ cũng sẽ ở biệt thự ở thung lũng Phỉ Thúy, nên không có gì để giấu diếm cả.
“Thung lũng Phỉ Thúy? Đó là ở đâu? Hình như chưa từng nghe thấy.
Lâm Huệ, em có biết nó ở đâu không?”Lâm Huệ cũng ngây người ra một lúc rồi mới vỗ đét vào chân một cái, nói: “Em biết rồi, chính là ở phía Nam Thành, là tiểu khu biệt thự cao cấp, vợ của chủ nhiệm Lưu trường em cũng sống ở đó, giá nhà không rẻ đâu.
Một căn biệt thự rẻ nhất cũng tầm hai ba triệu rồi.
Dật Dật, sao cháu lại đến đó ở vậy?”Ngũ Tấn nghe thấy thế thì ngồi dậy, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Dật, nói với giọng dạy dỗ: “Lâm Dật!